Trần Trung Đạo - Sau thời kỳ Chiến tranh lạnh chủ
trương Sức mạnh mềm (Soft power) trở thành một xu hướng mới trong chính trị thế
giới. Hàng loạt các cường quốc theo đuổi chính sách đối ngoại này. Theo thống
kê của tạp chí chuyên về quan hệ quốc tế Monocle, quốc gia đứng đầu là Đức, sau
đó theo thứ tự gồm Anh, Mỹ, Pháp, Nhật, Thụy Điển, Úc, Thụy Sĩ, Canada và Ý.
Nhưng theo nhiều nhà phân tích chính sách Sức mạnh mềm này cũng là cơ hội cho
Trung Cộng và Nga bành trướng. Nhiều lãnh tụ Cộng hòa như Dân biểu Dan Burton
còn phê bình chính sách đối ngoại của Obama về căn bản không khác nhiều so với
Chính sách nhân nhượng (Appeasement policy) của cố Thủ tướng Anh Nevill
Chamberlain khi cấu kết với Pháp để tặng vùng Sudetenland cho Adolf Hiter và là
sai lầm đó đã dẫn đến thảm họa lớn nhất trong lịch sử nhân loại như đã được
trình bày trong bài Hiểm họa Trung Quốc và bài học Tiệp Khắc.
Sức mạnh
mềm là gì?
Trước
hết sức mạnh là gì? Joseph Nye Jr., giáo sư chính trị học đại học Harvard và là
một trong những người đầu tiên đưa ra lý thuyết chính trị chủ nghĩa tân tự do
(neoliberalism) trong quan hệ quốc tế từ cuối thập niên 1970, định nghĩa sức mạnh
là khả năng để ảnh hưởng hành vi của người khác nhằm đạt được kết quả mà bạn muốn.
Ba cách căn bản để thực hiện:
- Buộc
người khác phải làm bằng cách đe dọa.
- Dụ dỗ
họ với thù lao.
- Hay
hấp dẫn và hợp tác với họ.
Theo
Giáo sư Joseph Nye Jr., sức mạnh mềm được định nghĩa như là khả năng đạt được mục
tiêu bằng ảnh hưởng, hợp tác với đối phương thay vì ép buộc đối phương phải
tuân hành.
Joseph
Nye Jr. tóm tắt quan điểm này trong tác phẩm Sức mạnh Mềm: Phương tiện để Thành
công trong Chính trị Thế giới (Soft Power: The Means to Success in World
Politics): “Một quốc gia có thể đạt được kết quả mong muốn trong chính trị thế
giới bởi vì các quốc gia khác - khâm phục giá trị của nó, tích cực noi gương
các thành tựu nó đạt được, khát vọng để đạt đến mức độ thịnh vượng và mở rộng của
nó, muốn theo chân nó. Trong ý nghĩa đó, quan trọng là đặt ra một nghị trình và
thu hút các quốc gia khác trong chính trị thế giới, và không chỉ buộc họ thay đổi
bằng các đe dọa quân sự hay trừng phạt kinh tế.” Cũng theo Joseph Nye Jr., Sức
mạnh mềm của một quốc gia đặt trên ba nguồn gồm văn hóa, giá trị chính trị và
chính sách đối ngoại. Trong tâm bài viết này nhắm vào nguồn thứ ba, chính sách
đối ngoại.
TT
Barack Obama và chính sách đối ngoại Sức mạnh mềm
Sau
khi đắc cử tổng thống, Barack Obama từ bỏ chính sách hành động đơn phương
(unilateralism) thời George W. Bush và theo đuổi chính sách đa phương
(multilateralism) mềm dẻo, lôi kéo thay vì áp lực, bắt buộc. TT Obama dựa vào
các định chế, cơ quan quốc tế để giải quyết các xung đột và thúc đẩy các quan hệ
ngoại giao.
- Đối
với Trung Quốc. Tháng 11, 2011, trong buổi tiếp đón long trọng với 21 phát súng
đại bác chào mừng dành cho Chủ tịch Trung Cộng Hồ Cẩm Đào, Tổng thống Barack
Obama cũng phát biểu “Hợp tác giữa hai quốc gia chúng ta đem lại lợi ích cho thế
giới” và cho Trung Cộng là một trong những thân hữu của Mỹ. Hồ Cẩm Đào trong buổi
phỏng vấn dành cho Wall Streets và Washington Post trong những ngày sau đó,
cũng phát biểu với giọng điệu tuyên truyền không khác gì Hilter đã phát biểu tại
Munich “Chúng ta nên hành động dựa trên các quyền lợi căn bản của nhân dân hai
nước và tôn trọng các lợi ích chung của hòa bình và phát triển thế giới.”
- Đối
với Iran. Suốt thời gian vận động tranh cử cũng như diễn văn đọc tại Cairo
tháng Sáu 2009, TT Obama cổ vũ cho chủ trương đa phương thông qua tham khảo,
tranh luận, xây dựng các tính hợp pháp và thúc đẩy các mối quan tâm chung vốn
thiếu vắng trong thời kỳ George W. Bush. Vào tháng Tư 2009, TT Obama tuyên bố tại
Prague, Mỹ “tìm kiếm việc liên hệ với Iran trên cơ sở tôn trọng quyền lợi và sự
kính trọng hổ tương”.
- Đối
với Nga. Tháng Ba 2009, bà Hillary Clinton, lúc đó là Ngoại trưởng Mỹ tặng cho
Ngoại trưởng Nga Sergey Lavrov một cái nút “reset” như một bày tỏ cho đại diện
Nga biết đây là thời điểm bắt đầu mới trong quan hệ giữa hai nước. Thay vì tiếp
tục hay từng bước thay đổi chính sách đối ngoại của tổng thống tiền nhiệm, TT
Obama ngưng tức khắc chính sách đối với Nga của TT Bush và thay vào đó bằng một
chính sách mới được các nhà phân tích gọi là“chính sách làm lại từ đầu” (reset
policy) sau thời kỳ Chiến tranh lạnh. TT Obama khuyến khích Nga để đóng vai trò
cứng rắn hơn đối với Iran và cho phép phi cơ Mỹ bay ngang không phận Nga trên
đường tiếp tế cho các lực lượng Mỹ và đồng minh tại Afghanistan. Đáp lại, Obama
ngưng áp lực NATO để nhận Georgia và Ukraine vào tổ chức này.
Sự thất
bại của chính sách Sức mạnh mềm của TT Obama
- Với
Trung Cộng: Các nhà phân tích đồng ý, miệng lưỡi “hòa bình thế giới” của các
lãnh đạo Trung Cộng đã không đi đôi với hành động của họ. Tổng thống Obama đã
chứng tỏ quá mềm yếu trước các hành động khiêu khích và trước các vi phạm nhân
quyền trầm trọng của lãnh đạo CSTQ:
1. Tiếp
tục bảo vệ tới cùng chế độ độc tại dã man Bắc Hàn.
2. Cho
phép vận chuyển các bộ phận hỏa tiển Bắc Hàn sang Iran qua ngã phi trường Bắc
Kinh.
3.
Dùng vũ lực khống chế khu vực biển Đông, độc quyền khai thác các nguồn dầu mỏ,
khoáng sản và xâm phạm quyền lợi của các quốc gia vùng Đông Nam Á.
4. Vi
phạm một cách trắng trợn các quyền căn bản của người dân Trung Quốc.
5. Đàn
áp dã man các cuộc biểu tình đòi quyền sống của Tây Tạng và các dân tộc thiểu số.
6. Tiếp
tục tăng cường quân sự, hiện đại hóa võ khi và đe dọa chủ quyền các quốc gia Á
Châu.
Mới
đây, trong một cuộc phỏng vấn dành cho New York Times, sáng thứ Ba 4 tháng 2,
2014, Tổng thống Philippines Benigno S. Aquino III kêu gọi các quốc gia trên thế
giới làm nhiều hơn nữa để yểm trợ Philippines trong việc đương đầu với Trung Cộng
đang xâm phạm lãnh hải Philippines. Tổng thống Aquino so sánh sự thất bại của
Tây phương để ủng hộ Tiệp Khắc chống lại Hitler đã dẫn đến Thế Chiến II. Trong
90 phút phỏng vấn dành cho New York Times, Tổng thống Aquino nhấn mạnh “Thế giới
phải làm việc này, quý vị có nhớ vùng Sudetenland đã được nhượng cho Hitler để
cố tránh Thế chiến II hay không?”
- Với
Iran: Theo Giáo sư Mark P. Lagon, giảng dạy môn an ninh và chính trị thế giới tại
đại học Georgetown, trong tiểu luận “Giá trị của các giá trị: Sức mạnh mềm dưới
thời TT Obama” (The Value of Values: Soft Power Under Obama) đăng trong tạp chí
Các vấn đề thế giới phê bình TT Obama đã bỏ quên giá trị sức mạnh quần chúng
khi bắt tay với lãnh đạo độc tài. Chính vì chủ trương đối thoại với lãnh đạo
Iran, Mỹ đã từ chối công khai ủng hộ cuộc biểu tình đòi dân chủ của ba triệu
dân Iran.
- Với
Nga: Rất nhiều bài viết và phân tích về tham vọng bành trướng của Putin. Điều
quan trọng nên nhớ, tham vọng của y không dừng lại ở bán đảo Crimea mà là
Ukraine. Putin đã tiết lộ quan điểm “Ukraine thuộc Nga” với cựu TT George W.
Bush vào năm 2008. Ngoài việc hăm dọa Nga phải chịu đựng một “hậu quả trầm trọng”
cho đến nay TT Obama không có và cũng không thể có một biện pháp trừng phạt nào
đáng để làm Putin lo ngại. Dĩ nhiên, hành động của Putin vi phạm các hiệp ước
Nga mà đã ký kết bảo đảm chủ quyền Ukraine trong đó có Crimea được ký tại
Budapest 1994 nhưng rồi đâu cũng sẽ vào đấy. Hôm nay, như cả thế giới đều biết,
Putin đã lợi dụng chính sách Sức mạnh mềm của Tây Âu và Mỹ để chiếm vùng Crimea
tự trị của Ukraine. Các biện pháp gọi là “trừng phạt” của Mỹ và đồng minh yếu đến
mức làm cho thị trường chứng khoán Nga vụt tăng cao thay vì rơi xuống trầm trọng
như một số người tiên đoán.
Chính
sách Sức mạnh mềm (Soft power) của Mỹ và chính sách Nhân nhượng (Appeasement
policy) của Anh
Chính
sách Sức mạnh mềm (Soft power) của Mỹ và Tây Âu hiện nay được nhiều nhà phân
tích so sánh với chính sách Nhân nhượng (Appeasement policy) của Anh và Pháp
trước thế chiến thứ hai.
Sau thế
chiến thứ nhất, dù thắng hay bại, các quốc gia đều phải chịu đựng một thời kỳ
suy thoái kinh tế trầm trọng và cần ổn định để phục hồi kinh tế. Khuynh hướng
chủ hòa, do đó, chế ngự trong sinh hoạt chính trị tại các cường quốc dân chủ và
lãnh tụ hàng đầu của khuynh hướng này là thủ tướng Anh, Nevill Chamberlain. Thủ
tướng Nevill Chamberlain tìm cách hòa giải mối thù địch với Đức. Khi Đức sáp nhập
Áo, Chamberlain không có phản ứng cụ thể nào. Hilter nắm được điểm yếu của các
lãnh đạo Tây Âu, bước thêm bước khác bằng cách muốn sáp nhập vùng Sudetenlan của
Tiệp Khắc đang có hơn ba triệu người gốc Đức, vào lãnh thổ Đức, nếu không sẽ
dùng phương tiện vũ lực. Ngày 15 tháng Chín năm 1938, Thủ tướng Nevill
Chamberlain bay sang Đức để thương thuyết với Hitler. Các cuộc thương thuyết giằng
co cho đến sáng sớm 30 tháng 9 năm 1939, thỏa hiệp Munich được ký kết giữa Đức,
Anh, Pháp và Ý, trong đó, cho phép Đức sáp nhập vùng Sudetenland trù phú và chiến
lược vào lãnh thổ Đức.
Lịch sử
dường như đang được lập lại. Trong tuần này, lần đầu tiên cựu Ngoại trưởng
Hillary Clinton lẫn Thượng Nghị Sĩ John McCain đều đồng ý cách hành xử của
Vladimir Putin cũng chẳng khác gì Adolf Hitler trong năm 1938. Từ mấy chục năm
nay, có lẽ ít khi hồn ma Hitler được lãnh đạo các cường quốc nhắc nhở nhiều hơn
thời gian này. Tham vọng mở rộng biên giới Đức về hướng Áo, Tiệp Khắc, Ba Lan,
Romania, Hungary của Hitler trong những năm cuối của thập niên 1930 đã trở
thành bài học cho các quốc gia đang đương đầu với tham vọng bành trướng của
Trung Cộng ở Á Châu và Nga tại châu Âu.
Tối thứ
Tư, 5 tháng 3 vừa qua, cựu Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton gián tiếp so sánh việc
Vladimir Putin mang quân vào Ukraine tương tự với việc Adolf Hitler xâm chiếm
Tiệp Khắc và Romania. Bà Hillary Clinton phát biểu “Hitler nói ‘họ [dân nói tiếng
Đức tại các quốc gia Đông Âu] không được đối xử đúng. Tôi phải đến nơi để bảo vệ
dân của tôi.’ Và điều đó làm mọi người lo sợ.” Bà Clinton cũng cho rằng “đòi hỏi
của Tổng thống Putin và những lãnh đạo Nga khác rằng họ phải tiến vào Crimea và
có thể các khu vực miền đông Ukraine vì họ phải bảo vệ thiểu số người Nga, và
điều đó nhắc lại các đòi hỏi vào những năm 1930 khi Đức dưới thời Quốc Xã lập
đi lập lại rằng họ phải bảo vệ thiểu số người Đức tại Ba Lan, Tiệp Khắc và nhiều
nơi khác ở châu Âu.”
TNS
John McCain trả lời phóng viên Andrea Mitchell của MSNBC liệu Putin có chủ trương
tái lập “đế quốc theo kiểu Soviet” trước đây hay không, đã phát biểu: “Tôi nghĩ
ông ta luôn có tham vọng đó. Và khi Ukranine có vẻ đang đi lạc hướng vì các biến
cố vừa qua làm cho chủ trương kiểm soát Crimea và Sebastopol của ông ta trở nên
nguy hiểm... hai lần như thế nhưng đặc biệt lần nầy, quyền của dân nói tiếng
Nga cần phải được bảo vệ tại Romania, tại Poland, tại các quốc gia vùng Baltic,
họ đều nói tiếng Nga, và dĩ nhiên, sự kiện đã trở lại như trong thời điểm của
Adolf Hitler và Joseph Stalin.”
Thượng
Nghị Sĩ Cộng Hòa tiểu bang Florida Marco Rubio cũng đồng ý với cách so sánh của
bà Hillary Clinton. Và lý do chính đã đẩy các chính khách của hai đảng về cùng
một phía trong biến cố Ukraine bởi vì sách lược Sức mạnh mềm của TT Obama đã thất
bại. Bà Hillary Clinton, người có khả năng cao sẽ ứng cử tổng thống vào năm
2016, muốn tránh càng xa càng tốt chính sách Sức mạnh mềm mà chính bà là người
thực hiện trong suốt 5 năm làm ngoại trưởng Mỹ.
Phiên
bản Trung Cộng của chính sách Sức mạnh mềm
Hồ Cẩm
Đào tại Hội nghị đảng CSTQ lần thứ 17 nhấn mạnh việc Trung Quốc cần đẩy mạnh
chính sách Sức mạnh mềm và khi thúc đẩy chính sách này, lãnh đạo CSTQ cũng chú
tâm đến các lãnh vực văn hóa, giá trị chính trị và chính sách đối ngoại, nhất
là tại châu Phi. Khác với nội dung do Joseph Nye phác họa, chính sách của CSTQ
thực chất là một chính sách tuyên truyền và mua chuộc, tương tự như chính sách
thực dân trước đây. Người viết đã trình bày nội dung của chính sách Trung Cộng
tại Phi Châu trong tiểu luận Hiểm họa Trung Quốc và bài học Congo, xin tóm tắt
lại ở đây:
- Văn
hóa: Kể từ sau Diễn đàn hợp tác Hoa Phi được tổ chức lần đầu vào năm 2000, lãnh
đạo CSTQ xem Phi Châu là vùng cần được khai hóa. Trung Cộng không chỉ xuất cảng
hàng hóa mà còn xuất cảng cả văn hóa. Viện Khổng Tử đầu tiên được xây dựng tại
đại học Nairobi, Kenya năm 2005 và hiện nay có khoảng 25 viện Khổng Tử tại Phi
Châu. Rất nhiều viện khác đang được dựng lên. Cơ quan Tân Hoa Xã có 20 văn
phòng thường trực tại Phi Châu và đầu năm 2012, hệ thống Truyền Hình Trung Ương
Trung Quốc chính thức phát hình tại thủ đô Nairobi, Kenya. Với kỹ thuật tuyên
truyền tinh vi phối hợp với các hoạt động kinh tế, chính trị, văn hóa, đã làm
cho người dân Phi Châu có cái nhìn tích cực về Trung Cộng hơn các cường quốc
khác. Cựu Ngoại trưởng Mỹ bà Hillary Clinton tố cáo đó chỉ là một loại chủ
nghĩa thực dân mới và nhà báo Barry Malone viết trong Reuters blog cho rằng đó
là một phiên bản khác của chủ nghĩa đế quốc.
-
Chính trị: Các lãnh đạo Phi châu ca ngợi hợp tác kinh tế với Trung Cộng vì hợp
tác với Trung Cộng, các lãnh đạo Phi châu không phải bận tâm về các vấn đề tự
do, dân chủ, nhân quyền vì chính sách của Trung Cộng không can thiệp vào nội bộ
của các nước khác. Trong khi các vấn đề nhân quyền đã đẩy các công ty phương
Tây ra khỏi châu Phi thì Trung Cộng trở thành nước độc quyền đầu tư và khai
thác kinh tế. Ngoài ra, hợp tác với Trung Cộng không phải thông qua các thủ tục,
các điều kiện phức tạp như khi vay tiền của IMF (Quỹ Tiền tệ Quốc tế). Trung Cộng
ưu đãi, bao che và nếu cần sẽ sẵn sàng tiếp tay cho giới lãnh đạo để đàn áp các
thành phần đối lập, các tầng lớp nhân dân. Trung Cộng cung cấp cho giới lãnh đạo
Phi châu tiền bạc, súng đạn, an ninh cá nhân và bảo vệ chế độ bằng sử dụng quyền
phủ quyết trong các cơ quan quốc tế như Liên Hiệp Quốc.
- Kinh
tế: Quan hệ thương mại giữa Trung Cộng và Châu Phi đã tiến nhanh đến một mức
không ngờ. Năm 2000 chỉ 10.5 tỉ đô la nhưng 2011 lên đến 166 tỉ đô la vượt qua
cả Mỹ. Trung Cộng củng cố vị trí hay đúng hơn là trói buộc các quốc gia Phi
Châu qua hàng loạt các đề án như tiền vay để xây dựng đường sá hay huấn luyện
nhiều ngàn chuyên viên người Phi Châu trong nhiều lãnh vực khác nhau. Quan hệ mậu
dịch giữa Trung Cộng và các nước châu Phi vào cuối năm ngoái, 2013, đã tăng đến
200 tỉ đô la so với 85 tỉ của Mỹ. Tổng cộng mậu dịch giữa các quốc gia châu Âu
và châu Phi chỉ đạt đến 137 tỉ đô la. Trung Cộng cần nhiên liệu dầu mỏ, khí đốt
và nguyên liệu như đồng, cobalt, cadmium, platinum, kim cương, vàng từ Congo,
Liberia, South Africa, Zambia và Zimbabwe. Không giống Mỹ chỉ giao thương về
hàng hóa, Trung Cộng giao thương cả nguyên vật liệu, hàng hóa tiêu dùng và dịch
vụ. Quan hệ mậu dịch này cho thấy Phi châu không thể phát triển nếu không có
Trung Cộng.
Mục
tiêu của chính sách Sức mạnh mềm của Trung Cộng tại châu Phi
- Thỏa
mãn nhu cầu năng lượng và nguyên liệu: Phát triển kinh tế đòi hỏi trước hết là
nguyên liệu. Sự thất thoát và lãng phí nguyên vật liệu trong sản xuất đã làm
nhu cầu nguyên liệu của Trung Cộng vốn đã thiếu hụt lại càng thiếu hụt trầm trọng
hơn. Để đuổi kịp các nước tư bản phát triển và vượt qua những khiếm khuyết
trong sử dụng nguyên liệu, giới lãnh đạo kinh tế Trung Cộng không áp dụng các
phương pháp kinh doanh truyền thống mà Mỹ và các nước Tây Âu đã và đang áp dụng.
Tệ hại hơn cả các chế độ thực dân trước đây, Trung Cộng vơ vét đủ cách, đủ kiểu,
chính thức qua các hợp đồng nhà nước và không chính thức qua trung gian các
công ty thầu thu mua do người bản xứ điều hành.
- Giải
quyết nạn thặng dư dân số tại Trung Hoa lục địa: Nội dung của chủ nghĩa bành
trướng thế giới của Trung Cộng không chỉ giới hạn về kinh tế mà đồng thời để giải
quyết được nạn thặng dư dân số tại nội địa Trung Cộng. Dân số Trung Cộng theo
thống kê tháng 7 năm 2008 là 1 tỉ 330 triệu người. Trong 20 năm qua, việc thực
thi chính sách kiểm soát dân số mỗi gia đình một con khá hữu hiệu đã giúp mức
gia tăng dân số chậm lại tại mức 0.65 phần trăm mỗi năm. Nếu cứ tiếp tục duy
trì chính sách hạn chế sinh đẻ như hiện nay, nghĩa là cứ hai người lớn tuổi mới
có một em bé, số lượng người già trong dân số Trung Cộng theo tỉ lệ sẽ tăng
nhanh hơn số lượng trẻ em. Theo các nhà phân tích dân số, nếu mức phát triển
dân số không thay đổi, trong tương lai không xa Trung Cộng sẽ là một viện dưỡng
lão khổng lồ.
- Xuất
cảng hàng hóa tiêu dùng: Không giống các quốc gia Tây phương, viện trợ và đầu
tư được tính toán một cách cân đối dựa trên nhu cầu ngắn hạn và dài hạn của một
quốc gia, trong đó có đầu tư về giáo dục, huấn luyện nghề nghiệp, khoa học kỹ
thuật, các đầu tư của Trung Cộng nhắm nhiều nhất vào các mục đích tiêu dùng và
dịch vụ như phi trường, sân vận động. Ngoài việc đánh gục hàng nội địa, các
công ty Trung Cộng còn cạnh tranh với cả hàng nhập cảng. Công ty điện thoại di
động Congo Chinese Telecomps (CTT) bán các điện thoại phẩm chất không thua kém
các công ty lớn thế giới nhưng giá rất thấp so với các sản phẩm nhập từ Mỹ hay
châu Âu.
Bài học
cho Việt Nam và các nước nhỏ Á Châu
Mấy tuần
nay, nhiều bài viết so sánh Việt Nam trong hiểm họa Trung Cộng không khác gì
Ukraine trong nanh vuốt Putin. Rất nhiều điểm tương đồng đã được tác giả trình
bày, vâng, nhưng cũng có vài điểm khác biệt quan trọng. Đối với Mỹ, Nhật và các
quốc gia trong vùng biển Đông, Việt Nam nếu biết vận dung, sẽ có vai trò quan
trọng trong quyền lợi kinh tế và an ninh châu Á hơn Ukraine ở Hắc Hải.
Trung
Cộng mạnh hơn Nga nhưng Trung Cộng có một điểm yếu sinh tử, đó là cơ chế chính
trị độc tài toàn trị CS tại Trung Cộng rất dễ tan vỡ trước một biến cố chính trị
quân sự lớn. Việc TT Barack Obama tiếp đón đức Đạt Lai Lạt Ma mới đây là một
cách nhắc nhở cho lãnh đạo Trung Cộng biết Tây Tạng là một quốc gia đang bị chiếm
đóng và Trung Cộng là một nước lớn nhưng là một nước đang bị bao vây. New York
Times bình luận, không giống như các lần trước, chính phủ Mỹ phải rào đón nhiều
ngày trước khi tiếp đón hay viện dẫn lý do đức Đạt Lai Lạt Ma chỉ là một lãnh đạo
tinh thần tôn giáo, giải Nobel Hòa Bình v.v.., lần này, TT Obama tỏ ra dứt
khoát.
Trung
Cộng, một đế quốc mang mầm hư thối ngay từ trong tim của nó, đang cố gắng tồn tại
và phát triển bằng bạo lực bành trướng, sẽ sụp đổ giống như tất cả đế quốc đã
đi qua trong lịch sử nhân loại. Mọi người kể cả những lãnh đạo CSTQ cũng biết
điều đó. Mao giữ Trung Cộng tồn tại bằng cách cô lập từ thế giới và Đặng giữ
Trung Cộng tồn tại bằng hội nhập vào thế giới. Nhưng cả hai đều có giới hạn. Vượt
qua giới hạn, Trung Cộng sẽ tan rã. Và tan rã như thế nào, từ mâu thuẫn bên
trong, tác động do chiến tranh từ bên ngoài hay cả hai, vẫn còn là một câu hỏi
lớn đang được nhiều nhà phân tích tìm câu trả lời. Chế độ CS tại Trung Quốc sống
nhờ vào phát triển kinh tế và tìm mọi cách kể cả lập lại các chính sách thực
dân tại Phi Châu để duy trì sự phát triển kinh tế. Lãnh đạo Trung Cộng biết một
khi nền kinh tế Trung Cộng bước vào giai đoạn suy thoái, chế độ chính trị như
lâu đài xây trên cát vốn không có tính chính danh và hợp luật hiện nay sẽ tan vỡ
theo.
Để
đương đầu với hiểm họa Trung Cộng, các quốc gia trong vùng Đông Nam Thái Bình
Dương phải biết (1) chiến lược hóa quốc tế vị trí của quốc gia mình, (2) liên kết
thành một khối trong xung đột với Trung Cộng và (3) khai thác tối đa các mặt yếu
của Trung Cộng.
Lịch sử
để lại nhiều bài học về chiến lược hóa. Đối với các cường quốc, quyền lợi đồng
nghĩa với vị trí chiến lược. Trong thời kỳ Chiến tranh lạnh, cả TT Dwight
Eisenhower và kế nhiệm John F. Kennedy cương quyết giữ Tây Bá Linh, trái tim của
Tây Đức, bằng mọi giá bất chấp đòi hỏi của Khrushchev. TT Kennedy ngay cả còn bắn
tiếng cho Khrushchev biết Mỹ sẽ không bao giờ rút khỏi Tây Bá Linh dù phải chấp
nhận chiến tranh nguyên tử với Liên Xô. Cuối cùng Khrushchev đơn phương từ bỏ
đòi hỏi và cho xây bức tường Bá Linh ô nhục. Một ví dụ khác. Ngày 22 tháng 5
năm 1947, Tổng thống Truman ký quyết định viện trợ cho Thổ Nhĩ Kỳ và Hy Lạp và
gởi cố vấn quân sự Mỹ bắt đầu giúp đỡ chính phủ Thổ tái trang bị và hiện đại
hóa quân đội. Mỹ và Anh muốn dùng đất Thổ như một tiền đồn và quân đội Thổ như
một đơn vị tiền phương để làm chậm sức tấn công của bộ binh Liên Xô một khi chiến
tranh giữa hai khối bùng nổ trong lúc chờ đợi không lực Anh Mỹ mở các cuộc phản
công phát xuất từ các căn cứ không quân đặt tại Ai Cập. Dĩ nhiên, chính phủ Thổ
biết rõ thâm ý của Anh và Mỹ nhưng đó là cái giá phải chọn vì nền an ninh và sự
thịnh vượng lâu dài của Thổ.
Trung
Cộng chỉ giỏi giành một hòn đảo nhỏ như Gạc Ma, chiếm vài trăm thước đất ở Hà
Giang, bắn thủng tàu ghe của ngư dân Thanh Hóa nhưng rất sợ chiến tranh toàn diện
trong khu vực bùng nổ. Trong điều kiện toàn cầu hóa kinh tế và thông tin như hiện
nay, không một quốc gia nào có thể quyết định độc lập và có lợi hoàn toàn trước
một biến cố kinh tế, chính trị và quân sự tầm vóc quốc tế. Trong nhiều trường hợp
nước càng lớn thiệt hại càng trầm trọng và một nước nhỏ biết vận dụng vị trí của
mình có thể vượt qua cơn sóng gió để trở thành một cường quốc trong tương lai gần.
Không chỉ các lãnh đạo quốc gia mà từng người dân có nhận thức phải biết đất nước
mình đứng ở đâu trong cuộc cờ không ngừng nghỉ của chính trị thế giới. Nếu
không cùng hát đồng ca dân chủ và vươn lên cùng nhân loại mà quanh năm chỉ rên
rỉ một bài ai điếu rồi ngày đại tang cho dân tộc sẽ đến không xa.
Trần
Trung Đạo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét