Nhạc sĩ Tô Hải - Đúng là vậy!
35 năm đã trôi qua... Bao nỗi hờn căm, uất ức đắng cay đã bị nhà cầm quyền đảng
trị bắt nhân dân ta phải quên đi, nuốt hận đi, nhất là với các gia đình có
chồng con bỏ mạng dưới chủ trương giết sạch, đốt sạch... phá sạch của Đặng Tiểu
Bình khi xua 60 vạn quân xâm chiếm 6 tỉnh phía Bắc Việt Nam trong cái ngày 17
tháng 2/1979 không thể quên đó!
Đã 40 lần ngày 19 tháng 1 trôi qua trong câm
nín ấm ức...
Và 35 lần ngày 17 tháng 2 cũng sẽ sắp phải
trôi qua mà con cháu chúng ta sẽ không thể biết đó là ngày quốc nhục ngàn
đời...
Mình chả phải là nhà nhận định tình hình chính
trị quốc tế gì bén gót ông Carl Thayer.
Mình cũng chẳng có cái đầu và trái tim của mấy
ông giáo sư /tiến sỹ của Đảng họ, thỉnh thoảng... “thò ra thụt vào” một vài ý
kiến ra cái đều cần “sòng phẳng với lịch sử” khi không quên những gì ta đã hy
sinh để bảo vệ tổ quốc nhưng... cũng không nên đào sâu sự hận thù với các đồng
chí... bố(n) tốt của họ (!?), hoặc nhốt mọi nỗi hận thù vào trong những... “hội
thảo khoa học” công khai một cách cực kỳ hạn chế!
Gần đây, nắm chắc là nhà cầm quyền sẽ cấm tiệt
đả động tới những ngày nhậy cảm nói trên, g/s Vũ Minh Giang đã dọn đường cho
những ai muốn làm to chuyện vụ “nhận một bài học thật đắt giá” của quân và dân
6 tỉnh biên giới ngày 17 tháng 2 tới đây là, “không làm to thì làm nhỏ” giữa
các nhà khoa học với nhau trong một hội thảo khoa học mà chẳng sợ vi phạm những
gì đã hứa với thiên triều! Tất nhiên là có sự chỉ đạo của những nhà khoa học
hàng đầu của các “viện hàn (xì) lâm” phụ trách ný nuận của đảng họ! Không cho
phép mấy tay nhân sỹ trí thức biến chất, “học nhiều quá hóa khùng”, chưa đến
ngày 17 tháng 2 đã tung lên mạng những bài viết, những hình ảnh “không có lợi”
cho tình đồng chí mà Đảng họ đã cố gắng nối lại kể từ ngày các bậc đàn anh họ
đã phải cúi đầu tạ tội với đấng sinh thành ra họ sau khi đã bị vụt cho bao
nhiêu cú roi tóe máu đít ở Thành Đô tháng 9/1990 năm nào!
Với con mắt, cái đầu và trái tim một em học
sinh cấp 1, mình cũng thừa sức để thấy được:
TẤT CẢ ĐỀU DO CÓ THÁNH CHỈ BÊN THIÊN TRIỀU BAN
RA!
Chả thế mà...
Chưa đến hai tuần khi đại diện cho một nhóm
quyền lực vừa đưa ra ý kiến “phải đưa những sự kiện Hoàng Sa, Trường Sa”... vào
giáo trình lịch sử cho con em, phải tổ chức kỷ niệm tất cả những ai đã hy sinh vì
bảo vệ chủ quyền cả đất nước...
Chả thế mà...
Sau một tuần, như những lò hơi được mở xúp
páp, hơn 700 tờ báo và gần 100 cái đài, Tivi không ngớt hoan ca đồng nhất gọi
bọn “ngụy quân-ngụy quyền” bằng cái tên Việt Nam Cộng Hòa, đưa ảnh những người
đã hy sinh tại Hoàng Sa và vợ con họ lên trang đầu của các mặt báo, trên màn
ảnh nhỏ... thì trước ngày kỷ niệm 2 ngày bỗng dưng đồng loạt tắt tiếng, câm
họng cả lũ!
Tất cả diễn biến đột ngột chỉ sau “cú điện đàm
nóng” giữa 2 người đứng đầu 2 nước ”vừa là kẻ thù vừa là anh em” vào ngày
16/1/2013 nhân dịp chúc nhau cái gì gì đó nhân dịp này dịp nọ thì không rõ
nhưng rõ nhất là ngay sau đêm đó: CẤM TIỆT MỌI KỶ NIỆM, TƯỞNG NHỚ, THẮP NẾN,
ĐỐT NHANG VỀ SỰ KIỆN HOÀNG SA ĐÃ ĐƯỢC MẶC NHIÊN TRỞ VỀ VỚI ĐẤT MẸ TRUNG QUỐC!
(có giấy tờ công nhận của nhà cầm quyền Việt Nam!)
Mặc kệ cho cả thế giới ngạc nhiên! Mặc kệ cho
dân trong nước uất hận dâng trào! Mặc kệ cho các nhà trí thức bi nhỡ tầu giữa
Đà Nẵng phải bật khóc,! Đối với bọn họ: thì... Tất cả chỉ có một con đường: Còn
Tầu còn mình/ Còn Tập Cận Bình, còn vương triều Sang Trọng Hùng Dũng...!
Bất kể một hành động nào không làm vừa lòng
các đồng chí 4 tốt của bọn họ đều là đồ... thoái hóa, đồ... phản động!
Mình cũng chú ý đến sự hèn hạ, phủ nhận lịch
sử để tránh làm phiền lòng mấy ông “bố(n) tốt”của họ gần đây nhất:
Ngày mồng 5 tết vừa qua, lễ hội Đống Đa giữa
thủ đô Thăng Long xưa,
Ngày mồng 6 lễ hội Hai Bà tại quận Mê Linh nay
cũng đã nhập về Hà Nội...
Không có một bóng vía nào của bọn cầm quyền,
một cấp ủy nào từ cấp Trung Ương, thành phố đến Quận, Phường dám ló mặt ra vì
sợ phải phát biểu đôi lời! Nhỡ chẳng may lỡ lời thì... mất ghế như chơi!
Kỷ niệm nhũng anh hùng dân tộc mà chỉ còn là
mấy anh chị khăn đỏ, áo xanh rước kiệu trống không; chẳng có bài vị ai, đi
loanh quanh rồi kết thúc ở những trò chọi gà, sới vật, cờ tướng, cờ người!...
Trái lại nhờ có Internet, nhờ có những cây
viết không thể dễ bị bịt mồm ["Phút bi
tráng ở Pò Hèn" by Ngọc Uyên - Một Thế Giới, Chiều
thứ Tư 12/2/2014] đã lên tiếng rất sớm về cái ngày cấm tuyên truyền này để con
cháu được biết về một sự thật lịch sử viết hoa đã bị đã bị cả Thiên Triều lẫn
lũ thái thú cấm nói tới (*)
Kể cả đánh du kích chỉ được có 8 tiếng đồng hồ
lên mạng đã phải vâng lệnh gỡ bỏ!
Nhưng không thể nào ngăn cấm được nó lan tỏa
trong nhân dân với những bằng chứng có tên người, tên núi, tên sông, tên làng
cụ thể...
Mình bỗng nhớ ra cách đây 5 năm, (2/2009) mình
đã dám liều mạng đưa ra một loạt các tư liệu, nhân chứng, vật chứng về sự kiện
đại hèn quốc sỉ khi “cấm kỷ niệm những ngày bi hùng chiến thắng quân xâm lược
Trung Quốc”.
Những chữ, cụm từ chính do các bậc đàn anh họ
đưa ra cho toàn dân học tập cho văn nghệ sỹ sáng tác (ảnh)... Thế mà chỉ sau
Thành Đô, một số những Lê chiêu Thống, Trần Ích Tắc… đàn anh đã cùng bọn hậu
sinh chúng đã trơ mặt chó liếm sạch những gì các bậc tiền bối của chúng đã khạc
ra và cố tình đẩy toàn dân ta vào quên lãng trước nỗi nhục ngàn đời này (ảnh
dưới).
Vẫn còn đây ảnh chụp tờ báo Nhân Dân 20.3.1979 chửi Tầu
(thật là quang vinh của đảng ta: "Bãi đờm và máu nhổ ra rồi lại liếm vào như không")
Mồ liệt sỹ Việt là như thế này đây.
Dấu tích còn đây, chối bỏ sao đặng?
Nghĩa trang liệt sỹ Tầu mới xây hoàng tráng 27 tỷ!
Tự nhận thấy, 5 năm đã qua, nhưng những gì
mình đã nói, dám nói đến hôm nay vẫn nguyên giá trị lên án bọn bán nước cầu
ngai vàng này.
Hơn thế nữa, sức khỏe và trí nhớ ngày hôm nay
không thể sao bằng cách đây 5 năm nữa rồi.
Vì vậy, mình post lại bài này để các bạn mới
làm quen với mình, đặc biệt là các bạn trẻ thông cảm dùm:
1- Mình đã cố gắng tối đa, thậm chí hy sinh
tất cả để làm được một vài điều có lợi cho đất nước đặc biệt là giải tỏa cho
bằng được cái vòng kim cô “Dối Trá là hàng đầu” của những người tự gọi là cộng
sản bằng cách đưa ra những Sự Thật Lịch Sử mà mình là nhân chứng!
2- Đọc lại những gì mình viết cách đây hơn 6
năm trời, mình cảm thấy hơi bị... ngán ngẩm vì hình như... mọi sự càng ngày
càng diễn ra tồi tệ: Lịch sử càng bị chôn vùi, xuyên tạc, bịa đặt trâng tráo
như những ngôi đền thờ mọc lên khắp nơi để con cháu chúng ta phải thờ những cái
tên cha căng, chú kiếc nào làm anh hùng của đất nước mình! Trong khi đó thì
17.000 liệt sỹ Vị Xuyên thì nhà cầm quyền cấm được nói đến, cấm thăm hỏi...
(ảnh trên).
Vì đâu nên nỗi? Hỡi các bạn trẻ của tôi?
Các bạn phải vượt lên mọi sự sợ hãi để làm cái
gì hơn lớp già “quá đát” chúng tôi chứ?
Và đây một bài viết cách đây 5 năm nhưng rất
nhiều bằng chứng mà chính người viết hôm nay đọc lại cũng tự thấy không sao
viết nổi nữa:
17 tháng 2 ngày dzì dzậy?
Ngày 17 tháng 2/2009
Tô Hải
Từ sáng sớm tớ đã vào mạng... Đọc lướt qua các
đầu đề các bài viết trên những tờ báo “nhớn” ra ngày 17 tháng 2/2009... Thất
vọng! Bấm máy cho các "lão đồng chí" xưa gồm 3 ông đại tá, một ông
trung tá đã về hưu từ thời bao cấp... Hỏi: Có biết hôm nay là ngày gì không? Cả
ba đều trả lời: -Không nhớ!... Không biết!... Cúp máy. Gọi thẳng cho mấy ông có
nhiều thành tích, có ít hay nhiều điều kiện dính líu tới sự kiện ngày 17 tháng
2 này! Đạo diễn Đặng Nhật Minh, tác giả “Thị xã trong tầm tay”...
Không ai bắt máy! Quay sang đạo diễn Nam Hà,
Trưởng đoàn quay phim phóng sự về những ngày 12/2/1979 tới 6 tháng 3 /1979
(theo bài “kể chuyện cũ” của anh trên Blog-đã “treo” Linh Gia) …
Hỏi: -Mày còn nhớ ngày 17 tháng 2 là ngày gì
không?
Sau một hồi ú ớ... trả lời: -Ngày gì? Sinh
nhật ông à?
- Của khỉ! Lú lẫn hết rồi à? Ngày mày xuýt
chết cùng Takano trên Lạng Sơn, quên dễ thế à?
- À, à, ừ, ừ, nhớ chứ, nhớ chứ nhưng nhớ mà
làm gì thêm tổ... bực mình khi “người ta” đã muốn chúng ta phải quên
đi!...
Thế rồi anh kể một lô, một lốc những chuyện
cũ, những đơn vị, những con người, những địa điểm, những tên đồi có đánh số,
điểm cao nào có hai đại đội đã hy sinh gần hết… mà suốt thời gian đi làm phóng
sự tại chỗ, anh đã thoát hiểm để có được những thước phim, phát trên Tivi tố
cáo "tội ác trời không dung đất không tha của quân bành trướng Trung
Quốc"... được vài lần rồi… xếp kho.
Chỉ tiếc rằng hôm nay anh đã treo Blog vì
nhiều lý do "tế nhị" nên không thể công khai nó bằng các entries khá
hấp dẫn năm xưa... Và rồi, công việc kéo anh đi, người đời không còn ai để ý,
anh cũng quên luôn như quên những năm tháng làm khẩu đội trưởng pháo của F367,
đánh Điện Biên năm nào mặc cho những thằng một ngày có mặt tại Điện Biên cũng
không, hôm nay cứ đi khắp nơi báo cáo... phét!!
Thật buồn!... Tôi còn được giới thiệu số điện
của nguyên Đại Tá Sư đoàn 346 (thời đó còn gọi là sư 3), đơn vị có nhiều “thành
tích chiến thắng” quân Tàu khựa để làm một cuộc phỏng vấn không tiền khoáng
hậu… chắc sẽ có nhiều chuyện hay ho hơn. Nhưng tính tớ không ưa ca ngợi chiến
tích mà chỉ thích nhìn rõ cái mặt trái của chiến tích chứ không khuếch trương
chiến thắng trên thây xác của cả 1.000 đồng đội của mình! Chán cái tay sư
trưởng này vì chẳng biết gì hơn là hắn đã bắt được cả lũ tù binh Tầu... chưa
biết bắn súng! Thế là tớ quay sang đọc các trang mạng khác. May quá! Không ít
những bài nói về cuộc chiến giữa ta và người “VỪA LÀ ĐỒNG CHÍ VỪA LÀ ANH EM
NÀY”.
Đáng kể nhất là những bài của những con người
trực tiếp nếm mùi “bài học” tại chỗ của chú Đặng, kẻ đã lên Tivi chửi các cấp
lãnh đạo nước ta là “Đồ côn đồ (nguyên văn Hooligan) cần phải dạy cho chúng một
bài học" (tài liệu của ông Dương Danh Dy, bí thư thứ nhất Đại Sứ Quán VN
tại Bắc Kinh thời đó, đã nghe "được"nguyên văn và tại chỗ cả câu
này).
Và ngay sớm hôm sau, ngày 12/2/1979, Đặng đã
xua 20 sư đoàn xâm chiếm, tàn phá, đốt hết, giết hết 6 tỉnh biên giới nước ta…,
lộ nguyên mặt bành trướng… coi thường dân tộc Việt Nam.
Tớ cũng được biết thêm, qua những bài viết của
các tác giả Trung Điền, Lương Sỹ Cầm, Trương Nhân Tuấn, Huy Đức, Nguyễn Hữu
Vinh, Phạm Hồng Sơn, Trần Anh Kim..., những lời phát biểu của các nhân vật danh
tiếng một thời như nguyên thứ trưởng ngoại giao, ủy viên Trung Ương Đảng, nay
đã hết thời, Trần quang Cơ... những con người mà theo tớ, không thể là những
“phần tử xấu” muốn phá hoại "16 chữ vàng" của hai Đảng Cộng Sản
"thắm tình hữu nghị truyền thống lâu đời" được.
Tớ cũng được xem ảnh “Nghĩa trang Vị Xuyên”,
nhìn rõ những tấm bia mộ của 1600 chiến sỹ hy sinh vì cuộc chiến ngắn ngủi
nhưng nhiều người bị giết hại nhất. Tớ cũng được nghe những lời phỏng vấn các
bà mẹ như Hoàng Thị Lịch, 72 tuổi, đang còn là nhân chứng sống cho cuộc tàn sát
đẫm máu tại thôn Tung Tháp, xã Hưng Đạo, huyện Hòa An- Cao Bằng. Ở đó: 43 người
bị giết chết một cách thảm thương trong đó 21 phụ nữ (7 người đang có mang) và
20 trẻ em. Tất cả đều bị chặt bằng dao kiếm thành nhiều khúc rồi vứt xuông
giếng và, khi đã quá đầy, chúng bèn vứt rải rác các mảnh xác người khắp hai bờ
suối quanh làng...
Cũng được nghe chính ông Lương Đức Toa, bí thư
chi bộ xã này thời đó nay còn sống (người đã tự tay mình vớt từng mảnh xác đồng
bào mình từ giếng lên), giắt một Blogger có tên tuổi đi thăm lại cái
"giếng căm thù ngày xưa", nay đã bị bỏ hoang, cây cỏ mọc rậm rịt che
hết lối vào...
Và các ông Quế, mẹ Dự… những người có con là
tự vệ công nhân đường sắt đã hy sinh ngay trong trận đầu khi ngăn chặn bước
tiến của các "đồng chí bốn tốt" từ phương bắc tràn vào... nói lên nỗi
căm hờn kẻ thù truyền thống, … về nỗi oan ức của họ khi không được nhận bất cứ
một danh hiệu "chiến sỹ thi đua" hay "anh hùng diệt
giặc"... Tầu nào!
Và càng đắng cay hơn, khi đến ngày kỷ niệm
"chiến thắng biên giới" như thường thấy trước khi "bình thường
hóa quan hệ", người ta đã lờ tịt đi tất cả, coi như không hề có cái cuộc
chiến này bao giờ!? Tớ càng thấy xấu hổ khi đọc trên mạng, thấy các "đồng
chí-anh em" vẫn dương dương tự đắc cho là cuộc chiến biên giới năm 79, là
họ đã "chiến thắng", là họ chỉ cốt "dạy cho bọn côn đồ Việt Nam
một bài học" chứ nếu muốn, họ có thể “buổi sáng ăn cơm ở Lạng Sơn, buổi
trưa ăn cơm ở... Hà Nội”!
Mặc dầu họ cũng công nhận là cái giá của sự
“chiến thắng” của họ là: 6000 người chết và 21000 bị thương (“10 năm chiến
tranh Trung Việt” - nhà xuất bản đại học Tứ Xuyên, tác giả Lý Tôn Bảo)... Còn
nhiều hình ảnh và bài viết trên các mạng đáng tin cậy. Tiếc thay, tất cả những
bài viết tâm huyết đó chỉ được đăng, phát trên các đài, báo viết và báo mạng
của... nước ngoài vì các tác giả đáng kính đó thừa biết là chẳng có ông Tổng
Biên nào dám duyệt đăng, dù chỉ là cái tít, nếu không muốn mất chức tức thì!
(trừ tờ báo mạng của "Saigon Tiếp Thị" dám đưa lên mạng bài của Huy
Đức nhưng vẻn vẹn có 2 tiếng đã lập tức có lệnh phải "bóc
ngay".
Cũng may là cả trăm tờ báo mạng khác đã kịp
post lại, giúp cho những người như tớ, tranh thủ viết ngay những suy nghĩ của
cá nhân mình về "cuộc chiến thứ ba bị bỏ quên" này! Nhưng thôi! Càng
đọc nhiều, tớ càng thấy thêm buồn bực vì cái sự "im hơi lặng tiếng đáng
xấu hổ" của hơn 700 tờ báo và gần 100 đài phát thanh truyền hình đã bị dán
băng keo vào miệng một cách trắng trợn.
Để kết luận cho bài này tớ chỉ xin nhắc một ý
của ông Dương Danh Dy khi đã về hưu gặp nguyên cố vấn Võ Văn Kiệt năm 2001 (lúc
quan hệ hai bên đã được "bình thường hóa". Ông Kiệt nói với ông Hy
bằng một câu ngắn gọn nhưng "hơi bị sáng suốt": “Cẩn thận! mỗi khi có
kí kết gì với "họ" là họ đều có “giăng bẫy” cả đấy!”...
Cái "bẫy" đó rõ ràng hôm nay đã được
giăng ra tới tận Cà Mau và nhất là gần đây, tại vùng Tây Nguyên với kế hoạch
khai thác Bô-xit mà "tiền trạm" của người láng giềng 4 tốt đã có mặt
đầy đủ như một đơn vị đặc nhiệm với tăng, bạt, đội bảo vệ... và các phương tiện
truyền tin hiện đại. Có thật đây là một chuyện “tự nguyện mắc bẫy”? Hay chính
là âm mưu bán rẻ cả đất nước của tổ tiên, đã đổ bao xương máu để gìn giũ từng
tấc đất cho con Lạc cháu Hồng!?
18/02/2009
Năm năm sau... Trung Quốc đã hoàn toàn thuần
hóa bọn Việt Nam “vô ơn bạc nghĩa”.
Tất cả các mặt kinh tế, xã hội, văn hóa, đời
sống... đã gần như lệ thuộc vào Bắc Kinh... và công khai hứa với Bắc Kinh
“không ăn ở hai lòng”
Tất cả những tư tưởng, lời nói hành động chống
Trung Quốc đều bị đàn áp, bắt bớ, tù tội…
Thỉnh thoảng có một vài cá nhân hoặc nhóm lợi
ích nào muốn chiếm tí ti lòng dân, vùa mới có vài tuyên bố có vẻ… “đổi mới thể
chế” thì lập tức cả một bô máy khổng lồ truyền thông cùng súng đạn, nhà tù vào
cuộc, buộc phải câm họng!
Từ biên giới phía Bắc tới Cà Mâu, đâu đâu cũng
thấy đủ thành phần người Tầu, Khắp các tỉnh đều có những phố Tầu... Nhà máy
Alumin không bán được cho ai đã đi vào sản xuất theo “chủ trương lớn của Bộ
Chính Trị”! 10 sư đoàn Tầu đã nằm sẵn ngay trong lòng mẹ Việt!
Gần đây nhất lại có tin: Nhập siêu của Việt
Nam với Trung Quốc đã lên tới 20 tỷ đô-la?! Và theo chuyên gia kinh tế Bùi Kiến
Thành thì với 1000 tỉ đô-la (bằng số tiền cho Mỹ vay) Trung Quốc có thể mua đứt
nước Việt Nam bằng con đường kinh tế mà chẳng cần gây hấn ngoài biển Đông, trên
biên giới hay hải đảo gì xất!?!?
Có thể nào tồi tệ đến thế chăng? Và nếu đó là
sự việc “có thể” thì ngày đó có lẽ không còn xa nếu nước Việt Nam cứ tiếp tục
bị cai trị bởi những kẻ đã cam tâm cúi đầu tuân lệnh Thiên Triều để tồn tại?
Bao giờ? Cho đến bao giờ dân Việt Nam mới biến
nỗi uất ức hờn căm này thành sức mạnh đạp đổ tất cả những tên bạo chúa bắt
triệu triệu dân lành phải quì mọp dưới chân của bọn thiên triều đại đế để bảo
vệ cả một tập đoàn thái thú tội lỗi tầy trời với nhân dân đây?
(*) Bài viết "Phút bi tráng ở
Pò Hèn" 17.2.1979 [by Ngọc Uyên - Một Thế Giới - 12/2/2014]
hết sức cảm động này, sau có 8 tiếng đã có lệnh “phải bóc ngay” nhưng vẫn có
nhiều người copy kịp, các friend có thể vào đây để
đọc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét