Thân xác Thầy Giáo Đinh Đăng Đăng Định đã hòa vào lòng đất mẹ, linh hồn của Thầy đã về với cõi vĩnh hằng. Thầy là một nhà
giáo mẫu mực, liêm chính can đảm. Thầy bị kết án 6 năm tù theo điều 88 Bộ Luật
Hình Sự, vào tháng 8 năm 2012, vì đã công khai lên tiếng phản đối các dự án
bauxite ở Tây Nguyên, và kêu gọi đa nguyên đa đảng cho Việt Nam. Ngày
21.11.2012 Tòa án Phúc Thẩm phán quyết y án 6 năm tù theo bản án Sơ Thẩm cho
nhà giáo Đinh Đăng Định.
Chúng ta là những người chưa làm được và chưa
dám làm những việc như Thầy đã làm. Nhưng 2 ngày qua đã có hàng ngàn người tới
viếng thầy vì cảm phục việc làm của Thầy. Thì chẳng có gì lý do gì để chúng ta
không có mặt trong lễ tang của người thầy giáo yêu nước trong buổi sáng ngày
mai 07.04.1024, tại nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp 38 kỳ đồng phường 9 quận 3. Sự
hiện diện của chúng ta nói lên rằng chúng ta đang bước những bước còn lại của
Thầy, và chứng tỏ rằng chúng ta đang cổ võ cho sự thật. Mong rằng ngày mai sẽ
có nhiều người tới với đám tang của Thầy Giáo yêu nước Đinh Đăng Định.
Cứ lặng lẽ quan sát, quên cả ăn, có những lúc
giật mình vì một cái vỗ vai của bạn bè …
- Thưa hai bác, bác có thể cho con hỏi một điều
không ạ?
Hai ông bà cụ ngoài 70, dắt tay nhau từ trong
nhà tang lễ thầy Đinh Đăng Định đi ra sau khi đã thắp nén nhang tưởng nhớ thầy,
ngước nhìn tôi vẻ ngạc nhiên, và cụ bà từ tốn:
- Anh có điều chi cứ nói.
Chất giọng Huế không hề lai tạp, nghe thật dịu
dàng làm ta có cảm giác cực kỳ thân thiện.
- Thưa hai bác, chẳng giấu gì bác con là người
nhà của thầy giáo Định, con cảm ơn vì hai bác đã đến viếng …
- Anh không cần cảm ơn đâu.
Cụ ông tươi tỉnh xen vào, cụ bà tiếp luôn.
- Người như rứa không viếng sao được.
Tôi khom mình nắm bàn tay cụ bà và nghẹn lời
không nói, cụ hơi ngạc nhiên vì thấy tay tôi run rẩy, bàn tay phải của cụ vỗ
nhẹ vào tay tôi, kèm theo một nụ cười buồn nhưng nhân hậu.
Buổi chiều tôi gặp chị tiểu thương ở chợ vải
(đã gặp một lần khi thầy Định mới được tạm hoãn …), chị nói lẽ ra đến từ sáng
nhưng bận, chị theo sát tình hình sức khỏe của thầy, chị nán lại chuyện trò rồi
tất tả vào viếng, đôi mắt thật buồn.
Buổi tối tôi chăm chú quan sát một chàng trai
tuổi 18-19, da ngăm đen mặc chiếc áo thun không cổ màu vàng đang cắm cúi viết
vài dòng trên chiếc phong bì rồi bước vào thắp nén nhang, chàng trai có những
động tác cúi lạy rất vụng về như thể rất không quen với những việc như thế.
- Anh chào em!
Tôi chủ động đón đường tươi cười và giơ tay ra,
chàng trai nắm tay tôi, tôi giữ nguyên bàn tay ấm nóng ấy.
- Em có thể cho anh hỏi một hai câu được không?
Em có thể không trả lời nếu muốn.
- Dạ.
- Từ đâu mà em biết người thầy giáo này để đến
đây?
- Em đọc trên mạng.
- À … Em nghĩ gì về thầy Định?
- Em nghĩ thầy là người tốt, rất tốt.
Không chút ngập ngừng, chàng trai quả quyết,
tôi cảm ơn và xiết chặt tay em.
- Vậy mai em có đi tiễn thầy đến lò thiêu
không?
- Sao lại không?
Tôi ngỡ ngàng vì câu hỏi ngược và cảm ơn em
thêm lần nữa, nhìn bóng em với đôi dép lê khuất dần lòng tôi lâng lâng khó tả.
Không có cảm giác đói hay buồn ngủ mặc dù đêm qua trằn trọc mãi đến hơn 4giờ
sáng tôi mới thiếp đi, hơn 7 giờ đã bị chị Sông Quê đánh thức …
Tôi không hề cảm thấy mệt mỏi, cái ý nghĩ sẽ
ngủ một giấc thật sâu từ hôm trước không còn nữa, trong tôi cứ văng vẳng câu
nói của chàng trai không quen biết.
- sao lại không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét