Nguyễn Trọng Vĩnh
Chúng tôi không biết rõ nội dung cụ thể của Hội nghị trung ương
6 khóa XI hiện đang họp tại cung đình ngoài những lời thông báo tổng quát của
ông Nguyễn Phú Trọng trên các phương tiện truyền thông lề đảng, và thú thực
cũng không để tâm cho lắm. Nhưng các vị lão thành cách mạng thì rất quan tâm đến
mục tiêu và diễn biến của Hội nghị ấy. Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh là một
trong số các vị lão thành đó. Ông vừa gửi đến BVN một bài viết trình bày một
vài quan điểm cá nhân liên quan đến Hội nghị nói trên. Trên tinh thần tôn trọng
ý kiến của một bậc cách mạng đàn anh suốt đời nêu tấm gương yêu nước nồng nàn
và lối sống đạo đức mẫu mực cho con cháu, chúng tôi xin trân trọng đăng nguyên
bài viết của ông, để các cấp có thẩm quyền và bạn đọc xa gần tham khảo. Qua điện
thoại, tác giả có một lời nhắn đến chúng tôi, rằng ông chịu trách nhiệm hoàn
toàn về những vụ việc dính dáng đến tên tuổi các nhân vật mà bài viết đề cập.
Bauxite Việt Nam
Chúng ta từng tuyên bố: “Việt Nam muốn làm bạn với tất cả các nước
trên tinh thần tôn trọng độc lập chủ quyền của nhau, không can thiệp vào nội bộ
của nhau, hợp tác cùng có lợi”. Tuyên bố đó, về chiến lược, sách lược đều đúng.
Trong quan hệ quốc tế, các quốc gia độc lập, bất kỳ lớn nhỏ đều
phải như vậy.
Đáng thất vọng là trong cuộc đàm phán Việt – Trung về bình thường
hóa quan hệ lại không thể hiện tinh thần ấy.
Chiến tranh biên giới Việt – Trung năm 1979. Trung Quốc đem quân
tấn công Việt Nam trên toàn tuyến biên giới giữa hai nước (hướng mũi tên đen).
Source Wikipedia
Trong cuộc chiến xâm lược nước ta năm 1979 mà Đặng Tiểu Bình nói
là: “Dạy cho Việt Nam một bài học”, tuy có giết hại được bộ phận đồng bào ta,
tàn phá các tỉnh biên giới miền Bắc nước ta, nhưng cũng bị quân dân ta đánh cho
sứt đầu mẻ trán phải tháo lui. Ta đâu có phải là bại trận mà trong đàm phán phải
đi nước dưới để Trung Quốc đòi ta phải gạt bỏ Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch, đòi
không được nhắc đến trận chiến năm 1979… Phái đoàn ta lại chấp nhận?!
Đại hội VII năm 1991 gạt bỏ đồng chí Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn
Cơ Thạch, một nhà ngoại giao yêu nước, đầy tài năng và rất cảnh giác với bành
trướng, bá quyền Trung Quốc; mỗi khi đến tháng 2 hàng năm (kỷ niệm Trung Quốc
xâm lược vào các tỉnh biên giới) không dám có phái đoàn lên thắp hương tượng
trưng cho đồng bào chiến sỹ đã hy sinh bảo vệ Tổ quốc; thậm tệ hơn, chỉ cách
đây vài năm, trước cái ngày Trung Quốc đánh Việt Nam đúng một ngày, bà Phó chủ
tịch Quốc hội còn mở tiệc chiêu đãi Đại sứ Trung Quốc (chiêu đãi mừng chính cái
kẻ, vào đúng ngày này 30 năm trước, đã “quạt lửa” vào mặt chúng ta, thử hỏi có
nước nào rửa cho sạch nhục?). Mỗi người Việt Nam yêu nước đều cảm thấy nhục
nhã.
Từ nhiệm kỳ của nguyên Tổng bí thư Nông Đức Mạnh, Trung Quốc
càng dễ can thiệp vào nội bộ nước ta và muốn gì được nấy.
Lãnh đạo Trung Quốc muốn khai thác bô-xít và chiếm lĩnh điểm chiến
lược Tây Nguyên, được Tổng bí thư chấp nhận ngay mặc dầu chưa có ý kiến tập thể
Bộ Chính trị. Mỗi lần Bộ Chính trị phía ta chuẩn bị dự kiến nhân sự cho nhiệm kỳ
tới, thì thế nào cũng có Ủy viên Bộ Chính trị Trung Quốc sang thăm để thăm dò sự
sắp đặt nhân sự mới của ta, khi cần thì gợi ý “khéo”. Khi dự kiến các chức danh
Chính phủ cho nhiệm kỳ Đại hội X, có ý kiến đề nghị đồng chí Phạm Bình Minh làm
Bộ trưởng Ngoại giao thì Tổng bí thư Nông Đức Mạnh gạt đi, nói rằng “Trung Quốc
không đồng ý”, và bố trí đồng chí Phạm Gia Khiêm.
Khi Trung Quốc cắt cáp tàu Bình Minh và tàu Viking II của ta
thăm dò khảo sát trong thềm lục địa Việt Nam, nhân dân phẫn nộ biểu tình phản đối
Trung Quốc xâm phạm chủ quyền. Tình hình rất căng, đáng ra Trung Quốc phải “hạ
nhiệt” thì phía ta lại cử đặc phái viên Thứ trưởng Ngoại giao sang Trung Quốc
có vẻ cầu hòa. Trung Quốc tỏ ra bực mình vì những cuộc biểu tình, thì sau khi đặc
phái viên về là các cuộc biểu tình bị đàn áp.
Cái gì Trung Quốc muốn cũng được, cái gì cũng nghe theo ý kiến
Trung Quốc, cái Trung Quốc không bằng lòng thì không dám làm, vậy thì còn gì là
độc lập tự chủ?
Được biết gần đây có việc bổ sung Ủy viên Bộ Chính trị, có ý kiến
trong số người dự định bổ sung, nên có đồng chí M. thì liền có ý kiến sợ “căng
thẳng với Trung Quốc”. Trong vụ Nguyễn Tấn Dũng có ý kiến can thiệp gì của Tập
Cận Bình không? Nếu có thì theo Tập Cận Bình hay theo Ban Chấp hành trung ương
và theo dân? Việc của nội bộ chúng ta thì chúng ta tự giải quyết việc gì phải nể
vì ai, theo ai? Nếu không kiên quyết xử lý dứt điểm vấn đề Nguyễn Tấn Dũng
trong thời điểm hiện nay để mắc mưu ông ta thoát khỏi bị xử lý ngay trong hội
nghị trung ương kỳ này và kỳ họp Quốc hội tháng 11 tới thì vô cùng nguy hại.
Nhớ xưa: Vua và dân một lòng thì dù quân Nguyên Mông hùng mạnh
nhất một thời cũng bị 3 lần đại bại. Hồ Quý Ly tuy có tư tưởng cải cách tiến bộ,
có thành đá, hào sâu, nhưng vì không được dân ủng hộ nên mất nước.
Không nên quá sợ Trung Quốc đánh. Thắng bại trong chiến tranh chủ
yếu là do thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không chỉ do vũ khí và phương tiện.
Na-pô-lê-ông đã thất bại trước nước Nga, Hít-le đã thất bại trước Liên Xô,
Nguyên Mông và Mỹ đã thất bại trước Việt Nam…
Trung Quốc có chỗ mạnh nhưng cũng có đầy chỗ yếu. Bối cảnh quốc
tế và nội tình Trung Quốc không thuận cho Trung Quốc gây chiến. Nhưng nếu ta
nhu nhược quá thì Trung Quốc sẽ thực hiện được “bất chiến tự nhiên thành”.
Nguyễn Trọng Vĩnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét