Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

TỔNG THỐNG THỨ 44: BARACK OBAMA


Tổng thống thứ 44 của Hoa Kỳ
Nhiệm kỳ 20 tháng 1 năm 2009 – 
Tiền nhiệm George W. Bush
Nhiệm kỳ 4 tháng 1 năm 200516 tháng 11năm 2008
Tiền nhiệm Peter Fitzgerald
Kế nhiệm Roland Burris
Đảng Dân chủ
Sinh 4 tháng 8, 1961 (51 tuổi)
Nghề nghiệp Luật sư, Chính trị gia
Chữ ký
Phu nhân Michelle Obama (kết hôn năm 1992)
Con cái Malia Ann (sinh 1998),
Natasha ("Sasha") (2001)
Website: Nhà Trắng
Barack Hussein Obama II (IPA: /bəˈɹɑk oʊˈbɑː.mə/; sinh ngày 4 tháng 8 năm 1961 tại Honolulu,Hawaii, Hoa Kỳ) là tổng thống thứ 44 và đương nhiệm của Hoa Kỳ. Ông đánh bại Thượng nghị sĩJohn McCain trong kỳ tổng tuyển cử ngày 4 tháng 11 năm 2008 để trở thành người Mỹ gốc Phiđầu tiên thắng cử chức vụ này. Trước đó, Obama là Thượng nghị sĩ đại diện cho Illinois đến khi ông từ chức. Ngày 9 tháng 10 năm 2009, ông được Ủy ban Nobel Na Uy tuyên bố trao giải Nobel Hòa bình"nhờ những nỗ lực xuất sắc nhằm củng cố ngoại giao quốc tế và hợp tác giữa các dân tộc".

Sau khi tốt nghiệp Đại học Columbia và Trường Luật Đại học Harvard, nơi ông từng là chủ nhiệmcủa tạp chí Harvard Law Review, Obama nhận công việc của một chuyên viên tổ chức cộng đồng và luật sư tập sự chuyên ngành luật nhân quyền, trước khi đắc cử vào Thượng viện Tiểu bang Ilinois và phục vụ tại đây từ năm 1997 đến 2004. Sau thất bại khi tranh cử vào Viện Dân biểu Hoa Kỳ trong năm 2000, Obama tuyên bố chiến dịch tranh cử cho Thượng viện vào tháng 1 năm 2003. Sau chiến thắng vang dội trong kỳ bầu cử sơ bộ trong tháng 3 năm 2004, ông được mời đọc diễn văn tại Đại hội Đảng Dân chủ Toàn quốc vào tháng 7 năm 2004. Tháng 11 năm 2004, Obama đắc cử vào Thượng viện Hoa Kỳ với 70% phiếu bầu[1][2], trở thành thượng nghị sĩ gốc Phi thứ năm trong lịch sử Mỹ và là người Mỹ gốc Phi duy nhất phục vụ trong Thượng viện vào lúc đó[3].

Là thành viên khối thiểu số trong Quốc hội kỳ 109, Obama đồng đệ trình các dự luật kiểm soát vũ khí quy ước và nâng cao trách nhiệm công luận trong việc sử dụng ngân sách liên bang. Ông cũng mở các cuộc viếng thăm chính thức đến Đông Âu, Trung Đôngchâu Phi. Trong Quốc hội kỳ 110, Obama bảo trợ các dự luật liên quan đến các vấn đề trong lĩnh vực vận động hành lang, gian lận bầu cử, biến đổi khí hậu, khủng bố hạt nhân và chăm sóc quân nhân hồi hương. Khi tham gia tranh cử tổng thống vào tháng 2 năm 2007, Obama tập chú vào các vấn đề như triệt thoái binh sĩ Mỹ khỏiIraq, gia tăng khả năng độc lập năng lượng, hạn chế ảnh hưởng vận động hành lang và phát triển chương trình chăm sóc sức khỏe phổ quát, xem chúng là các ưu tiên quốc gia.

Obama tuyên bố tranh cử trong cuộc bầu cử tổng thống năm 2008 từ tháng 2 năm 2007 và được Đảng Dân chủ chọn làm ứng cử viên đại diện với ứng cử viên phó tổng thống liên danh Joe Biden tại Đại hội Toàn quốc Đảng Dân chủ. Ông là người Mỹ gốc Phi đầu tiên được một chính đảng quan trọng tại Hoa Kỳ chọn lựa cho cuộc đua vào Nhà Trắng. Ông thắng cử với 53% số phiếu phổ thông và 365 phiếu đại cử tri, đánh bại đối thủ chính là ứng cử viên Cộng hòa John McCain, người nhận 46% số phiếu phổ thông và 163 phiếu đại cử tri. Ông nhậm chức vào ngày 20 tháng 1 năm 2009. Trong cuộc cuộc bầu cử năm 2012 ông đánh bại ứng cử viên Cộng hòa Mitt Romney và tái đắc cử ở nhiệm kỳ thứ hai.
Thiếu thời

Obama chào đời vào 19h24 ngày 4 tháng 8 năm 1961 tại Trung tâm Y khoa Kapionlani ở Honolulu,Hawaii. Mẹ ông là Stanley Ann Dunham, sinh tại Wichita, Kansas, Hoa Kỳ. Bà là người Anh lai Đức và Ai Len. Bố ông là Barack Obama, Sr., nguyên quán tại Luo from Nyang’oma Kogelo, tỉnh Nyanza, Kenya. Hai người gặp nhau khi đang theo học tại Đại học Haiwaii tại Manoa[4] nhưng lại sống ly thân khi cậu bé mới lên hai, và cuối cùng đã ly dị[5]. Cha của Obama trở về Kenya, chỉ gặp con mình một lần duy nhất trước khi mất vì tai nạn xe hơi năm 1982[6]. Sau đó Dunham kết hôn với một công dân Indonesia, năm 1967 gia đình dọn đến Jakarta, Obama nhập học các trường ở đây cho đến 10 tuổi[7], rồi trở về Honolulu sống với ông bà ngoại, học tại Trường Punahou từ lớp năm (năm1971) cho đến khi tốt nghiệp trung học năm 1979[8]. Năm 1972, mẹ của Obama trở lại Hawaii trong vài năm rồi quay về Indonesia để làm việc. Bà mất năm 1995 vì bệnh ung thưbuồng trứng[9].

Obama đến Los Angeles, học tại trường Đại học Occidental (Occidental College) trong hai năm[10], rồi sang Thành phố New York, theo học tại Đại học Columbia, môn khoa học chính trị chuyên ngành quan hệ quốc tế[11]. Obama tốt nghiệp Đại học Columbia năm 1983 với văn bằng cử nhân, rồi đến làm việc tại Business International Corporation và Nhóm Nghiên cứu Quyền lợi Công cộng New York (New York Public Interest Research Group)[12][13].

Sau bốn năm sống ở Thành phố New York, Obama dọn đến Chicago, trở thành chuyên viên tổ chức cộng đồng trong ba năm từ tháng 6 năm 1985 đến tháng 5 năm 1988 trong cương vị giám đốc cho Đề án Phát triển Cộng đồng, một tổ chức cộng đồng lúc đầu bao gồm 8 giáo xứ Công giáo ở vùng Đại Roseland[12][14]. Trong ba năm làm việc cho tổ chức tôn giáo này, số nhân viên của Obama từ 1 người tăng lên 13, ngân quỹ từ 70.000 USD lên 400.000 USD, với thành quả là thiết lập một chương trình huấn nghiệp, một chương trình dự bị đại học và một tổ chức bảo vệ quyền của người thuê nhà tại Altgeld Gardens[15]. Obama cũng phụ trách việc tư vấn và hướng dẫn cho một học viện tổ chức cộng đồng có tên là Gamaliel Foundation[16]. Đến giữa thập niên 1980, lần đầu tiên Obama đến thămÂu châu trong ba tuần, kế đến là Kenya trong năm tuần, tại đây lần đầu ông có cơ hội gặp những người họ hàng[17].

"Cha mẹ tôi không chỉ chia sẻ với nhau tình yêu trong mơ, mà còn chia sẻ với nhau niềm tin vào các cơ hội rộng mở trên đất nước này. Họ cho tôi cái tên châu Phi, Barack, nghĩa là người được chúc phúc, vì họ tin rằng ở nước Mỹ bao dung, tên của bạn không thể là rào cản đến thành công. Họ tưởng tượng rằng tôi sẽ đến những trường học tốt nhất mặc dù họ không giàu, bởi vì ở nước Mỹ hào phóng, bạn không cần phải giàu mới có thể đạt được những ước mơ."

Barack Obama, Diễn văn tại Đại hội Toàn quốc Đảng Dân chủ năm 2004.[18]

Cuối năm 1988, Obama nhập học Trường Luật của Đại học Harvard. Vào cuối năm thứ nhất, dựa trên thành tích học tập và một cuộc thi viết, Obama được chọn làm biên tập viên cho Harvard Law Review[19]. Đến năm thứ hai, ông đắc cử chức Chủ nhiệm của tạp chí này, một vị trí thiện nguyện trọn thời gian với chức năng chủ trì, điều hành một ban biên tập 80 người[20]. Sự kiện một người da đen đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm của Harvard Law Review đã thu hút sự chú ý của báo giới[20]. Năm 1991, Obama tốt nghiệp hạng danh dự (magna cum laude) với học vị Tiến sĩ Luật (J.D.), trở về Chicago và làm việc tại các Văn phòng Luật sư Sidley & Austin (1989), và Văn phòng Luật sư Hopkins & Sutter (1990)[19][21].

Nhờ nổi tiếng từ sự kiện là người da đen đầu tiên đắc cử chủ nhiệm của Harvard Law Review, Obama được mời gọi cho các hợp đồng viết sách về quan hệ chủng tộc[22]. Muốn tuyển dụng Obama vào ban giáo sư, Trường Luật của Đại học Chicago dành cho ông một học bổng và một văn phòng để viết sách[22]. Không thể hoàn tất cuốn sách trong vòng một năm như dự định vì muốn thêm vào những hồi ức cá nhân, Obama và vợ đến Bali để tập trung cho công việc. Đến giữa năm 1995, cuốn sách được xuất bản dưới tựa đề Dreams from My Father[22].

Từ tháng 4 đến tháng 10 năm 1992, Obama điều hành Project Vote (Đề án Bầu phiếu) tại Illinois, với sự cộng tác của 10 đến 700 thiện nguyện viên nhắm vào mục tiêu vận động từ 150.000 đến 400.000 cử tri người Mỹ gốc Phi trong tiểu bang đăng ký đi bầu. Đề án này khiến Crain's Chicago Business ghi tên Obama vào danh sách "Bốn mươi nhân vật U 40 có thế lực nhất" năm 1993[23][24].

Sau đó, Obama dành 12 năm để dạy luật hiến pháp tại Trường Luật của Đại học Chicago, bốn năm đầu (1992-1996) là giảng viên (lecturer), tám năm sau (1996-2004) là giảng viên trưởng (senior-leccturer)[25]. Năm 1993, Obama gia nhập Văn phòng Luật sư Davis, Miner, Barnhill & Galland, làm việc trong chuyên ngành luật dân sự và phát triển kinh tế cộng đồng, cho đến năm 2004[12][26].
Nghị trường tiểu bang, 1997-2004

Obama đắc cử vào Thượng viện Illinois năm 1996, thế chỗ của Alice Palmer để đại diện cho Hạt 13 của thành phố Chicago[27]. Obama giành được sự ủng hộ lưỡng đảng cho các dự luật chấn hưng đạo đức và cải tổ hệ thống chăm sóc sức khỏe[28]. Ông cũng đứng ra bảo trợ luật tăng mức tín dụng cho công nhân lợi tức thấp, thương thảo cho kế hoạch cải tổ phúc lợi và vận động cho đề án tăng các khoản trợ cấp cho việc chăm sóc trẻ em[29]. Năm 2001, trong cương vị đồng chủ tịch ủy ban lưỡng đảng về nguyên tắc hành chính, Obama ủng hộ bộ qui định của Thống đốc Ryan (Đảng Cộng hòa) về việc trả tiền góp cho các khoản vay nợ, cũng như bộ qui định về thế chấp bất động sản nhằm ngăn chặn việc tịch thu nhà trả góp trước thời hạn[30]. Trong năm 2003, Obama bảo trợ và lãnh đạo cuộc vận động thông qua luật giám sát việc phân loại hồ sơ theo chủng tộc bằng cách yêu cầu cảnh sát tường trình chủng tộc của người lái xe khi bị bắt giữ, và một đạo luật khác đã biến Illinois thành tiểu bang đầu tiên buộc phải ghi hình các cuộc thẩm vấn nghi can trong các vụ giết người[29][31].

Năm 1998, Obama tái đắc cử vào Thượng viện Illinois và tiếp tục đắc cử lần thứ ba năm 2002[32]. Trong năm 2000, ông thất bại khi ra tranh cử vào Viện Dân biểu Hoa Kỳ, đối đầu với Dân biểu đương nhiệm Bobby Rush với cách biệt một chống hai[33][34]. Tháng 1 năm 2003, Obama trở thành chủ tịch Ủy ban Y tế và Dân sinh Thượng viện Illinois khi các nghị viên Đảng Dân chủ giành được thế đa số sau mười năm chờ đợi[35]. Trong chiến dịch tranh cử vào Thượng viện Hoa Kỳ năm 2004, đại diện cảnh sát tuyên dương Obama vì sự cộng tác tích cực trong việc ban hành luật cải cách án tử hình[36]. Obama từ nhiệm khỏi Thượng viện Illinois sau khi đắc cử vào Thượng viện Hoa Kỳ tháng 10 năm 2004[37].
Chiến dịch tranh cử vào Thượng viện Hoa Kỳ

Đến giữa năm 2002, bắt đầu tính đến khả năng tranh cử vào Thượng viện Hoa Kỳ, Obama tuyển dụng nhà chiến lược David Axelrod và tuyên bố tranh cử vào tháng 1 năm 2003[38]. Việc hai thượng nghị sĩ, Peter Fitzgerald thuộc Đảng Cộng hòa (đương nhiệm) và Carol Moseley thuộc Đảng Dân chủ (trước Peter Fitzgerald), quyết định không tham gia cuộc đua đã thu hút đến 15 ứng viên thuộc hai đảng[39]. Vị thế của Obama được củng cố bởi hình ảnh của cố Thị trưởng Chicago Harold Washington và sự ủng hộ của con gái cố Thượng Nghị sĩ Paul Simon[40]. Trong kỳ bầu cử sơ bộ, Obama nhận được 52% phiếu bầu, 29% nhiều hơn đối thủ kế cận[41]. Đối thủ của Obama trong kỳ tổng tuyển cử, ứng viên Đảng Cộng hòa Jack Ryan rút lui khỏi cuộc đua vào tháng 6 năm 2004 vì một scandal[42].

Tháng 8 năm 2004, khi chỉ còn chưa đầy 3 tháng trước ngày bầu cử, Alan Keyes chấp nhận sự đề cử của Đảng Cộng hòa để thay thế Jack Ryan[43]. Là cư dân lâu năm ở Maryland, Keyes trở thành cư dân Illinois khi nhận sự đề cử[44]. Trong kỳ bầu cử tháng 11 năm 2004, Obama nhận được 70% phiếu bầu, trong khi Keyes chỉ có được 27%. Đây là sự cách biệt lớn nhất trong một kỳ bầu cử toàn tiểu bang trong lịch sử của Illinois[45].
Đại hội Toàn quốc Đảng Dân chủ 2004

Tháng 7 năm 2004, Obama viết và đọc bài một diễn văn quan trọng tại Đại hội Đảng Dân chủ năm 2004 tại Boston, Massachusetts[46]. Sau khi thuật lại những trải nghiệm của ông ngoại mình như là một cựu chiến binh Thế chiến thứ hai và là người đang thụ hưởng những trợ cấp từ các chương trìnhFHAĐạo luật G.I. của thời kỳ New Deal, Obama nói tiếp:
“ Không một người dân nào mong đợi chính phủ giải quyết mọi khó khăn của họ. Nhưng họ cảm nhận được, từ trong sâu thẳm của đáy lòng, cần có một sự thay đổi dựa theo những ưu tiên hợp lý, để có thể bảo đảm rằng mọi đứa trẻ tại Mỹ đều có sự khởi đầu tốt cho cuộc đời chúng, và cánh cửa cơ hội luôn rộng mở cho mọi người. Họ biết rằng chúng ta có thể làm tốt hơn. Và họ muốn chúng ta phải làm thế. ”

Khi tra vấn về cung cách tiến hành cuộc chiến Iraq của chính phủ Bush, Obama nói:
“ Khi chúng ta gửi những người trẻ tuổi vào chỗ hiểm nghèo, chúng ta bị buộc vào một nghĩa vụ thiêng liêng, ấy là không được ngụy tạo những con số, cũng không được che giấu sự thật về lý do sai phái họ đi, nhưng phải chăm sóc gia đình họ khi họ vắng mặt, hỗ trợ những người lính khi họ trở về, và đừng bao giờ tham chiến khi không đủ lực để chiến thắng, gìn giữ hòa bình, và giành được sự tôn trọng của thế giới. ”

Obama mạnh mẽ đả kích tư tưởng bè phái trong các cuộc bầu cử và thúc giục người dân Mỹ tìm kiếm sự hiệp nhất trong sự đa dạng, ông nói: "Không có một nước Mỹ cấp tiến, cũng không có một nước Mỹ bảo thủ; chỉ có một Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ"[47]. Bài diễn từ được phổ biến rộng rãi trên các phương tiện truyền thông đã giúp kiến tạo hình ảnh của Obama như là một chính khách tầm cỡ quốc gia, và là điều kiện thuận lợi cho chiến dịch tranh cử vào Thượng viện của ông[48].
Thượng Nghị sĩ Hoa Kỳ, 2005-2008

Ngày 4 tháng 1 năm 2005, Obama tuyên thệ nhậm chức Thượng nghị sĩ[49]. Dù chỉ là một cư dân mới của Washington, ông đã kịp tuyển dụng một nhóm cố vấn vững chãi và có chuyên môn cao nhằm mở rộng các chủ đề vượt quá yêu cầu dành cho một tân nghị sĩ như ông[50]. Ông thuê Pete Rouse, 60 tuổi, một chuyên gia nhiều kinh nghiệm về chính trị liên bang và là cựu chánh văn phòng của Lãnh tụ Đảng Dân chủ tại Thượng viện, cho vị trí chánh văn phòng của ông, và Karen Kornbluh, một kinh tế gia, từng là phó chánh văn phòng cho Bộ trưởng Ngân khố Robert Rubinphụ trách về chính sách[51]. Ông cũng tuyển dụng Samantha Power, một tác giả về nhân quyền và nạn diệt chủng, Anthony Lake và Susan Rice, từng phục vụ trong chính phủ Clinton trong cương vị cố vấn đối ngoại[52].

Trong lịch sử của Thượng viện Hoa Kỳ, Obama là thượng nghị sĩ người Mỹ gốc Phi thứ năm, và là người thứ ba được bầu theo thể thức phổ thông đầu phiếu[53]. Hiện ông là người da đen duy nhất phục vụ ở Thượng viện[54]. Dựa trên những phân tích bỏ phiếu ở Thượng viện trong thời gian 2005-2007, CQ Weekly, một tập san không đảng phái, xếp loại Obama là "Đảng viên Dân chủ trung kiên", còn tờ National Journal gọi ông là thượng nghị sĩ có khuynh hướng cấp tiến nhất[55][56]. Nhưng Obama tỏ ý nghi ngờ về phương pháp khảo sát của những tờ báo trên, gọi đó là lề thói của "nền chính trị già nua" phân biệt các lập trường chính trị ra "bảo thủ" hoặc "cấp tiến" nhằm tạo ra các định kiến và ngăn cản nỗ lực giải quyết các vấn nạn của đất nước[57].
Lập pháp

Kiên định với lập trường bảo vệ môi trường, Obama bỏ phiếu ủng hộ Đạo luật Chính sách Năng lượng năm 2005. Obama tích cực vận động ở Thượng viện cho kế hoạch cải tổ những quy định nhập cư và an ninh biên giới. Năm 2005, ông đồng bảo trợ Dự luật An ninh Mỹ Quốc và Nhập cư trong Trật tự đệ trình bởi Thượng Nghị sĩ John McCain (Cộng hòa-Arizona)[59]. Về sau, ông thêm ba tu chính án vào Đạo luật Cải tổ Di dân Toàn diện, được Thượng viện thông qua vào tháng 5 năm 2006, nhưng không giành được đa số phiếu ở Viện Dân biểu[60]. Tháng 9 năm 2006, Obama ủng hộ một dự luật liên quan – Đạo luật Hàng rào An ninh - cho phép xây dựng hàng rào và các thiết bị an ninh khác dọc theo biên giới Mỹ-Mexico[61], được Tổng thống Bush ký ban hành vào tháng 10 năm 2006, gọi đó là "một bước tiến quan trọng hướng về nỗ lực cải tổ chính sách di dân"[62].

Hợp tác với hai thượng nghị sĩ Cộng hòa, Richard Lugar (Indiana) và Tom Coburn (Oklahoma), Obama đệ trình thành công hai dự luật mang tên ông. Dự luật "Lugar-Obama" mở rộng khái niệm giảm thiểu vũ khí nguy hại đến các loại vũ khí quy ước như hỏa tiễn cầm tay và mìn cá nhân[63]. Đạo luật Minh bạch Coburn-Obama cho phép thiết lập công cụ tìm kiếm www.USAspending.gov, bắt đầu hoạt động từ tháng 12 năm 2007 dưới sự điều hành của Văn phòng Ngân sách và Quản trị[64]. Sau khi cư dân bang Illinois than phiền về tình trạng ô nhiễm nước thải gây ra bởi một nhà máy hạt nhân trong vùng, Obama bảo trợ một đạo luật buộc chủ nhà máy tường trình với giới hữu trách tiểu bang và địa phương nguy cơ rò rỉ phóng xạ[65]. Tháng 12 năm 2006, Tổng thống Bush ký ban hành Đạo luật xúc tiến Dân chủ, An ninh, Cứu tế tại Cộng hòa Dân chủ Congo, đánh dấu nỗ lực đầu tiên của chính quyền liên bang được khởi xướng bởi Obama[66].
Các ủy ban

Trong năm 2006, Obama có chân trong các ủy ban Thượng viện như Ngoại giao, Môi trường và Tiện ích công và Cựu Chiến binh[67]. Tháng 1 năm 2007, ông rời Ủy ban Môi trường và Tiện ích công, nhận nhiệm vụ ở Ủy ban Y tế, Giáo dục, Lao động và Hưu trí và Ủy ban Nội chính và Chính quyền[68]. Ông cũng là Chủ tịch Tiểu ban Thượng viện về Âu châu[69].

Là thành viên Ủy ban Ngoại giao Thượng viện, Obama mở các cuộc viếng thăm chính thức đếnĐông Âu, Trung ĐôngPhi châu. Tháng 8 năm 2005, ông đến Nga, UkrainaAzerbaijan. Chuyến đi tập chú vào chiến lược kiểm soát nguồn cung cấp vũ khí quy ước, vũ khí sinh họcvũ khí hủy diệt hàng loạt như là biện pháp ban đầu chống các cuộc tấn công khủng bố[70]. Sau những lần thăm binh sĩ Mỹ trú đóng ở KuwaitIraq trong tháng 1 năm 2006, Obama đến Jordan, Israel và lãnh thổPalestine. Trong một lần gặp gỡ sinh viên Palestine hai tuần lễ trước khiHamas thắng cuộc bầu cử, Obama đã cảnh báo: "Hoa Kỳ sẽ không bao giờ công nhận các ứng viên Hamas thắng cử trừ khi họ từ bỏ lập trường xóa bỏ quốc gia Israel"[70]. Tháng 8 năm 2006, ông đến thăm Nam Phi, Kenya,Djibouti, EthiopiaTchad. Khi diễn thuyết tại Đại học Nairobi, ông đề cập đến nạn tham nhũng và sự bất hòa giữa các chủng tộc[71], khơi dậy những tranh cãi trong vòng giới lãnh đạo Kenya, một số người xem nhận xét của ông là thiếu chính xác và không công bằng, trong khi những người khác bênh vực ông[72].
Tranh cử tổng thống năm 2008

Tháng 2 năm 2007, đứng trước tòa nhà Old State Capitol tại Springfield, Illinois, Obama tuyên bố chính thức tham gia cuộc đua vào Tòa Bạch Ốcnăm2008[73]. Điểm lại quá trình hoạt động của mình tại Illinois trong hàm ý liên kết với hình ảnh củaAbraham Lincoln khi đọc bài diễn văn "Ngôi nhà bị chia cắt" năm 1858 tại chính địa điểm này[74], Obama nói: "Đó là lý do, ngay dưới bóng tòa nhà Old State Capitol, nơi Lincoln đã một lần kêu gọi sự hòa giải và đoàn kết cho ngôi nhà bị chia cắt, nơi những niềm hi vọng và những giấc mơ được mọi người cùng chia sẻ vẫn còn sống động, hôm nay tôi đứng trước quí vị để thông báo quyết định ra tranh cử Tổng thống Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ."

Nói chuyện tại một buổi họp của Ủy ban Dân chủ Toàn quốc một tuần trước khi tuyên bố tranh cử, Obama kêu gọi chấm dứt cung cách vận động tiêu cực thường tập trung vào các yếu điểm của đối phương thay vì trình bày lập trường và chính sách của mình[75]. Trong các cuộc vận động tranh cử, Obama thường nhấn mạnh đến lập trường chấm dứt Chiến tranh Iraq, gia tăng khả năng độc lập về năng lượng và chế độ chăm sóc sức khỏe phổ quát, xem đó là ba ưu tiên hàng đầu của ông[76].

Tổng số tiền thu được từ những khoản đóng góp ít hơn 200 USD đạt con số kỷ lục 16,4 triệu USD[77]. Chỉ trong tháng đầu tiên năm 2008, những người ủng hộ gởi cho quỹ vận động tranh cử của Obama 36,8 triệu USD, chưa từng có ứng viên nào làm được điều này trong các cuộc bầu cử sơ bộ của Đảng Dân chủ[78].

Tháng 10 năm 2007, chỉ hai tháng trước cuộc bầu cử sơ bộ tại IowaNew Hampshire, khi các cuộc thăm dò trên toàn quốc cho thấy đang bị dẫn trước bởi Hillary Clinton, Obama lên tiếng cáo buộc đối thủ số một của mình là thiếu sự minh bạch trong chính kiến. Khi đang vận động tranh cử tại Iowa, Obama nói với tờ Washington Postrằng ứng cử viên Đảng Dân chủ cần phải thu hút sự ủng hộ rộng lớn hơn cho cuộc tổng tuyển cử thay vì chỉ tập chú vào việc giành sự ủng hộ từ cử tri Đảng Cộng hòa và các cử tri độc lập như cách Clinton đang làm. Trong bữa tiệc gây quỹ tại Iowa trong tháng 11 năm 2007, Obama mở rộng quan điểm này, phát biểu rằng nhiệm kỳ tổng thống của ông sẽ "biến toàn thể đất nước thành một phe đa số mới" nhằm tìm ra giải pháp thích hợp cho các vấn nạn đã tồn tại từ lâu.

Đến ngày Thứ Ba trọng đại, Obama dẫn trước Clinton với cách biệt 20 phiếu cử tri đoàn[79]. Trong hai tháng đầu năm 2008, ông quyên góp được 90 triệu USD trong khi Clinton chỉ huy động được 45 triệu USD[80]. Sau ngày Thứ Ba trọng đại, Obama chiến thắng trong 11 cuộc bầu cử sơ bộ và các caucus[81]. Trong các cuộc bầu cử sơ bộ ở Vermont, Texas, OhioRhode Islandvào ngày 4 tháng 3, phiếu bầu hầu như được chia đều cho hai ứng viên. Nhưng những ngày cuối tháng 3 được đánh dấu bởi những chiến thắng của Obama tại WyomingMississippi[82].

Tháng 3 năm 2008, bùng nổ những tranh cãi liên quan đến Jeremiah Wright, mục sư của Obama trong suốt 20 năm[83]. Sau khi ABC News tung ra những clip về những bài thuyết giáo của Wright bị cáo buộc là có định kiến về chủng tộcchính trị[83][84]. Obama chỉ trích và chấm dứt mối quan hệ của Wright với cuộc vận động tranh cử[85]. Liên quan đến cuộc tranh cãi, Obama đã đọc một diễn từ tựa đề "Một sự hiệp nhất hoàn hảo hơn" (A More Perfect Union)[86], mạnh mẽ chỉ trích Wright, người mà ông cho là "đã trình bày một thế giới quan trái ngược với tính cách và lập trường của tôi"[87]. Ngày 31 tháng 5 năm 2008, sau khi Michael Pfleger, một linh mục Công giáo, được mời đến thuyết giáo tại Nhà thờ Trinity, lên tiếng chế giễu Hillary Clinton, Obama quyết định rút tên khỏi giáo đoàn này[88][89][90].

Trong các cuộc bầu cử sơ bộ diễn ra vào các tháng 4, 5 và 6 ở Pennsylvania, North Carolina,Indiana, West Virginia, Kentucky, Oregon, Puerto Rico, MontanaSouth Dakota, Obama chỉ thành công ở North Carolina, Oregon và Montana, trong khi Clinton giành được sự ủng hộ của các tiểu bang còn lại. Tuy nhiên, Obama vẫn tiếp tục dẫn trước Clinton theo số phiếu cộng dồn của cử tri đoàn; hơn nữa Obama giành nhiều phiếu hơn Clinton trong siêu cử tri đoàn[91]. Đến ngày 3 tháng 6, với tổng số phiếu được kiểm, Obama vượt qua ngưỡng 2118 phiếu cử tri đoàn để được xem là ứng viên cho Đảng Dân chủ[92]. Ngay trong ngày, tại St. Paul, Minnesota, ông đọc diễn văn tuyên bố chiến thắng[93].

Ngày 23 tháng 8 năm 2008, Obama chọn Thượng Nghị sĩ Joe Biden (đại diện cho Delaware) vào liên danh tranh cử của ông cho chức vụ Phó Tổng thống[94]. Tại Đại hội Toàn quốc Đảng Dân chủ ởDenver, Colorado, đối thủ cũ của Obama, Hillary Clinton, đọc diễn văn mạnh mẽ ủng hộ ông[95][96]. Ngày 28 tháng 8, diễn thuyết trước 84.000 người ủng hộ tụ họp về vận động trường Invesco Field ở Denver, Obama chấp nhận sự đề cử của đảng và trình bày chi tiết các chính sách của ông[97][98].

Ngày 2 tháng 11 năm 2008, bà ngoại của Obama, Madelyn Dunham, mất vì bệnh ung thư ở tuổi 86. Obama biết tin này vào ngày 3 tháng 11, chỉ một ngày trước kỳ tổng tuyển cử[99][100].
Thắng cử

Ngày 4 tháng 11, Obama đánh bại John McCain để trở thành tổng thống thứ 44 của Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ, và là người Mỹ gốc Phi đầu tiên trong lịch sử nước Mỹ được bầu vào chức vụ này[101]. Trong kỳ tổng tuyển cử này, ông giành được 365 phiếu đại cử tri, gấp hơn 2 lần so với số phiếu được bầu cho thượng nghị sĩ John McCain (163 phiếu). Về số phiếu phổ thông, Obama giành được 53% so với 46% của McCain[102].

Trong diễn từ chiến thắng đọc trước một đám đông hơn 100 000 người ở Chicago, Obama tuyên bố "sự thay đổi đã đến với nước Mỹ." Vang vọng từ bài diễn văn "Tôi đã lên đỉnh núi" của lãnh tụPhong trào Dân quyền Mỹ, Martin Luther King, Jr., ông nói: "Con đường phía trước sẽ còn dài, dốc núi còn cao. Có thể chúng ta sẽ không đến đó trong một năm, thậm chí trong một nhiệm kỳ, nhưng nước Mỹ chưa bao giờ hi vọng như đêm nay rằng chúng ta sẽ tới đích"[103].

Ngày 13 tháng 11, Obama tuyên bố sẽ rời khỏi chức vụ ở Thượng viện kể từ ngày 16 tháng 11 để chuẩn bị nhậm chức tổng thống[104].

Ngày 8 tháng 1 năm 2009, trước phiên họp chung của lưỡng viện Quốc hội Hoa Kỳ, Phó Tổng thống Hoa Kỳ Dick Cheney đã xác nhận kết quả bầu cử dựa trên kết quả kiểm phiếu đại cử tri rằng Barrack Obama được đa số phiếu đại cử tri. Ông tuyên bố rằng Barak Obama sẽ trở thành Tổng thống Hoa Kỳ thứ 44 vào ngày 20 tháng 1 và Joseph Biden sẽ là Phó tổng thống Hoa Kỳ[105].
Tổng thống Hoa Kỳ

Là người Mỹ gốc Phi đầu tiên được bầu vào chức vụTổng thống Hoa Kỳ, Barack Obama, ở tuổi 47, được xem là một trong số các tổng thống trẻ tuổi nhất trong lịch sử nước Mỹ.
Lễ Nhậm chức Tổng thống


Phiên họp của lưỡng viện Quốc hội Hoa Kỳ ngày 8 tháng 1 năm 2009 xác nhận số phiếu bầu của đại cử tri đoàn kỳ bầu cử tổng thống năm 2008. Dựa trên kết quả kiểm phiếu, Quốc hội tuyên bố Barack Obama đắc cử Tổng thống Hoa Kỳ, và Joseph Biden đắc cử Phó Tổng thống.[105]

Trước đám đông ước tính lên đến 1,5 triệu người tụ họp về National Mall, Obama đặt tay lên quyểnKinh Thánh Abraham Lincoln từng sử dụng trong lễ nhậm chức tổng thống lần thứ nhất của ông vào ngày 4 tháng 3 năm 1861,[106] tuyên thệ nhậm chức Tổng thống thứ 44 của Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ lúc 12:05 (17:05 UTC) ngày 20 tháng 1 năm 2009 trong buổi lễ nhậm chức tổng thống được cử hành tại Điện Capitol.[107] Trong bài diễn văn nhậm chức, Tổng thống Obama nói,
“ 
Hôm nay tôi muốn nói với các bạn rằng những thách thức là có thật, nhiều và nghiêm trọng. Sẽ không dễ dàng đối phó với chúng, và chúng sẽ không biến mất trong một thời gian ngắn. Nhưng xin hãy nhận biết điều này, hỡi nước Mỹ - chúng ta sẽ thành công.[106]
Hôm nay, chúng ta tụ họp tại đây bởi vì chúng ta chọn hy vọng thay vì sợ hãi, cùng hướng về một mục đích thay vì tranh chấp và bất đồng…

Chúng ta vẫn còn là một đất nước non trẻ, nhưng như lời chép trong Kinh Thánh, đã đến lúc chúng ta phải từ bỏ những điều thuộc về con trẻ.[106][108] Đã đến lúc củng cố lòng kiên định; viết nên những trang sử hào hùng; phát huy những di sản quí báu và các lý tưởng cao đẹp đã được lưu truyền qua nhiều thế hệ: lời hứa đến từ Chúa rằng mọi người đều bình đẳng, mọi người đều tự do, và mọi người đều có cơ hội để mưu cầu hạnh phúc trọn vẹn.

Để tái khẳng định sự vĩ đại của dân tộc này, chúng ta cần hiểu rằng sự vĩ đại ấy không phải tự nhiên mà có. Cần phải nỗ lực mới nên vĩ đại. Không có lối tắt nào cho con đường chúng ta đi. Cuộc hành trình này không dành cho những kẻ hèn yếu – những người thích an nhàn hơn làm việc, hoặc những kẻ chỉ biết hám lợi cầu danh - nhưng dành cho những người dám mạo hiểm, cần cù, và có óc sáng tạo…[109]

Tranh cử tổng thống năm 2012

Barak Obama chiến thắng trong cuộc tranh cử ngày 7 tháng 11 năm 2012, tiếp tục phục vụ nhiệm kỳ thứ hai.[110]
Lập trường chính trị

Ngay từ đầu, Obama đã chống đối chính sách của Chính phủ Bush về Iraq[111]. Ngày 2 tháng 10năm 2002, thời điểm Tổng thống Bush và Quốc hội đi đến một sự đồng thuận về Iraq[112], trong cuộc tụ họp chống chiến tranh Iraq tổ chức tại Quảng trường Liên bang ở Chicago, Obama lên tiếng chỉ trích quyết định này[113][114]. Ngày 16 tháng 3 năm 2003, khi Tổng thống Bush ra tối hậu thư yêu cầu Saddam Hussein rời khỏi Iraq trước khi quân đội Mỹ xâm chiếm Iraq, Obama nói với đám đông trong một cuộc tụ họp tại Quảng trường Daley rằng "đã quá trễ" để có thể ngăn chặn cuộc chiến[115].

Obama cho biết nếu đắc cử ông sẽ cắt giảm 10 tỉ USD cho ngân sách quốc gia, đình chỉ đầu tư cho hệ thống hỏa tiễn phòng thủ "chưa chứng minh được tính hiệu quả", không "vũ trang hóa"không gian, "làm chậm quy trình phát triển hệ thống chiến đấu tương lai" và vận động cắt giảm vũ khí hạt nhân. Obama ủng hộ việc chấm dứt chương trình phát triển các loại vũ khí hạt nhân mới, giảm thiểu kho dự trữ hạt nhân của Hoa Kỳ và tìm cách thương thảo với Nga nhằm gỡ bỏ tình trạng báo động về hỏa tiễn đạn đạo liên lục địa[116].

Tháng 11 năm 2006, Obama kêu gọi rút binh sĩ Mỹ khỏi Iraq, và mở các cuộc đàm phán ngoại giao vớiSyriaIran[117]. Tháng 3 năm 2007, khi nói chuyện với AIPAC, một tổ chức vận động hành lang ủng hộIsrael, ông cho rằng đối sách chính để ngăn chặn Iran phát triển vũ khí hạt nhân là đàm phán và sử dụng các biện pháp ngoại giao, dù không loại trừ các hành động quân sự[118]. Obama cũng ngụ ý có thể tiến hành "biện pháp ngoại giao trực tiếp cấp tổng thống" với Iran mà không cần điều kiện tiên quyết[119][120][121]. Tháng 8 năm 2007, khi miêu tả chi tiết chiến lược của ông cho cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu, Obama nhận xét, "quả là một sai lầm khủng khiếp khi không chịu hành động" kịp thời vào lúc các lãnh đạo al-Qaeda tụ tập trong một cuộc họp tại một địa điểm ở Pakistan trong năm 2005, và nói thêm nếu là Tổng thống, ông sẽ không bỏ qua một cơ hội tương tự như thế, ngay cả nếu không có được sự ủng hộ từ chính quyền Pakistan[122].

Trên chuyên mục "Quan điểm" của tờ Washington Post, tháng 12 năm 2005 và tại cuộc tụ họp Cứu Darfur vào tháng 4 năm 2006, Obama nói rằng cần có một hành động thiết thực hơn nhằm chống lại nạn diệt chủng trong vùng DarfurSudan[123]. Ông rút 180.000 USD tiền đầu tư chứng khoán liên quan đến Sudan và kêu gọi mọi người thu hồi tiền đầu tư khỏi các công ty đang làm ăn tại Iran[124]. Trên tờ Foreign Affairs số tháng 7-8 năm 2007, Obama kêu gọi hướng về chính sách ngoại giao hậu chiến tranh Iraq, đổi mới quân sự, ngoại giao và vai trò lãnh đạo tinh thần của nước Mỹ trên thế giới, "chúng ta không thể rút lui khỏi thế giới, cũng không thể hăm dọa để khiến thế giới phục tùng" và kêu gọi người Mỹ "hướng dẫn thế giới bằng hành động và bằng cách làm gương"[125].

Về các vấn đề kinh tế, tháng 4 năm 2005, Obama bênh vực chính sách phúc lợi xã hội của Franklin D. Roosevelt và chống lại các đề án của Đảng Cộng hòa nhằm thiết lập các tài khoản tư cho chương trình an sinh xã hội[126]. Sau thảm họa bão Katrina, ông lên tiếng chỉ trích thái độ vô cảm của chính phủ để cho khoảng cách giàu nghèo gia tăng và kêu gọi hai chính đảng cùng hành động nhằm phục hồi mạng lưới an toàn xã hội cho người nghèo[127]. Chỉ ít lâu sau khi tuyên bố tranh cử tổng thống, Obama cho biết ông ủng hộ kế hoạch chăm sóc sức khỏe cho mọi người tại Hoa Kỳ[128]. Obama giới thiệu kế hoạch giảm thuế cho công dân lớn tuổi có lợi tức dưới mức 50.000 USD mỗi năm, đồng thời hủy bỏ chính sách giảm thuế cho người có lợi tức trên 250.000 USD, cho tiền lãi từ các khoản đầu tư và cổ tức, cũng như cần có biện pháp lấp các lổ hỗng trong hệ thống thuế đánh trên các tập đoàn[129]. Tháng 10 năm 2007, khi công bố chiến lược năng lượng trong cuộc vận động tranh cử, Obama trình bày đề án hệ thống đấu giá chứng chỉ giảm khí thải (cap and trade) nhằm hạn chế lượng khí thải carbon, cũng như chương trình đầu tư trong mười năm cho các nguồn năng lượng mới và giảm thiểu sự phụ thuộc của nước Mỹ vào dầu mỏ nhập khẩu[130]. Ông tin rằng nên bán đấu giá các chứng chỉ giảm ô nhiễm mà không có sự đặc miễn nào dành cho các tập đoàn dầu khí, và sử dụng số tiền thu được cho các chương trình phát triển năng lượng và trang trải cho các loại chi phí chuyển đổi năng lượng[131].

Obama khuyến khích các thành viên Đảng Dân chủ tìm cách tiếp cận cộng đồng Tin Lành(Evangelical) và các nhóm tôn giáo khác[132]. Tháng 12 năm 2006, cùng Thượng Nghị sĩ Sam Brownback (Cộng hòa-Kansas), Obama tham dự "Hội nghị Toàn cầu về AIDS và Hội thánh" do Kay và Rick Warren tổ chức. Warren, Brownback và Obama làm xét nghiệm HIV như ông từng làm gần bốn tháng trước ở Kenya[133]. Obama cũng khuyến khích "những người của công chúng làm giống như vậy" mà không hổ thẹn[134]. Trước hội nghị, 18 nhóm chống phá thai phát hành một bức thư mở (chỉ trích lập trường ủng hộ việc phá thai hợp pháp của Obama): "Với ngôn từ mạnh nhất có thể, chúng tôi chống lại quyết định của Rick Warren bỏ qua lập trường của Obama và mời Obama đến Nhà thờ Saddleback"[135].

Một phương pháp những nhà khoa học chính trị thường sử dụng để xếp hạng mức xác tín ý thức hệ của các chính trị gia là so sánh các chỉ số hằng năm của tổ chức Americans for Democratic Action (ADA) với chỉ số của American Conservative Union (ACU)[136]. Căn cứ vào những hoạt động của Obama ở Quốc hội, chỉ số bảo thủ trọn đời trung bình ACU dành cho ông là 7,6%[137]trong khi chỉ số cấp tiến trung bình trọn đời của ông, theo ADA, là 90%[138].
Đời tư


Obama gặp người vợ tương lai của mình, Michelle Robinson, năm 1988 khi nhận một công việc mùa hè cho văn phòng luật sư Sidley & Austin ở Chicago[139]. Là cố vấn cho Obama tại công ty, Robinson cùng làm việc với Obama trong các hoạt động xã hội theo nhóm. Đến cuối hè, họ bắt đầu hẹn hò, đính hôn năm 1991 và kết hôn vào tháng 10 năm1992[140]. Con gái đầu của hai người, Malia Ann, chào đời năm 1999[141], kế đó là Natasha ("Sasha") năm 2001[142].

Năm 2005, gia đình Obama dọn đến ngôi nhà mới trị giá 1,6 triệu USD ở Kenwood[143]. Tháng 12 năm 2007, tạp chí Money ước tính tài sản của gia đình Obama là 1,3 triệu[144]. Khoản hoàn trả thuế năm 2007 cho thấy lợi tức của họ là 4,2 triệu USD, tăng từ khoảng 1 triệu USD năm 2006, và 1,6 triệu USD năm 2005, hầu hết là nhờ vào tiền bán sách[145].

Obama có bảy anh chị em cùng cha khác mẹ, sáu trong số họ còn sống, và một em gái cùng mẹ khác cha, Maya Soetoro-Ng[146]. Soetoro-Ng kết hôn với một người Canada gốc Hoa[147]. Obama thích chơi bóng rổ, thời trung học từng là thành viên đội bóng rổ liên trường[148]. Ông thuận tay trái, nhưng lại thích sử dụng tay phải trong một số động tác chơi bóng[149]. Trước khi tuyên bố tranh cử, Obama bắt đầu bỏ thuốc lá, ông nói với tờ Chicago Tribune"Trong vài năm qua, từng hồi từng lúc tôi đã bỏ thuốc. Vợ tôi kiên quyết yêu cầu tôi bỏ thuốc, nếu không tôi sẽ không chịu đựng nổi áp lực của chiến dịch tranh cử"[150]. Đầu năm 2011, vợ ông tự hào tuyên bố với báo chí rằng ông đã cai thuốc thành công.[151]

Một chủ đề trong bài diễn văn quan trọng đọc tại Đại hội Toàn quốc Đảng Dân chủ năm 2004, cũng là tựa đề một quyển sách xuất bản năm 2006 của Obama, The Audacity of Hope, được truyền cảm hứng bởi quản nhiệm nhà thờ của ông, Mục sư Jeremiah Wright. Trong chương 6 tựa đề "Đức tin", Obama viết ông "không được nuôi dưỡng trong một gia đình có niềm tin tôn giáo"; nhưng mẹ ông, khi đến với tôn giáo, trở thành "người sùng tín nhất mà tôi từng biết". Obama miêu tả người cha gốc Kenya của mình dù "được giáo dưỡng trong môi trường Hồi giáo" lại là "một người vô thần" và người cha kế gốc Indonesia là "người xem tôn giáo là điều chẳng mang lại lợi ích cụ thể nào".

Cuốn sách cũng thuật lại sự kiện Obama, lúc ấy ở tuổi hai mươi, khi đang làm việc cho một nhà thờ địa phương trong cương vị một nhân viên tổ chức cộng đồng, đã nhận ra rằng "sức mạnh của truyền thống tôn giáo trong cộng đồng người Mỹ gốc Phi có thể kích hoạt các thay đổi trong xã hội". Obama viết: "Từ những nhận thức này – niềm tin tôn giáo không đòi hỏi tôi phải từ bỏ ý thức phê phán, chấm dứt các nỗ lực tranh đấu cho sự công bằng xã hội và kinh tế, hay rút lui khỏi thế giới mà tôi hiểu biết và yêu quí – tôi đã đến Nhà thờ Trinity United Church of Christ (thuộc giáo phái Tự trị Giáo đoàn) để chịu lễ báp têm"[152][153].
Tác phẩm
Dreams from My Father

Tác phẩm đầu tay của Obama, Dreams from My Father: A Story of Race and Inheritance (Những giấc mơ từ cha tôi: Câu chuyện về chủng tộc và di sản), xuất bản trước khi ông bước vào các chức vụ dân cử. Trong tác phẩm này, Obama thuật lại thời thơ ấu ở HonoluluJakarta, những năm đại học ở Los AngelesThành phố New York trong thập niên 1980. Những chương chót được dành để miêu tả chuyến viếng thăm thứ nhất của ông đến Kenya, chuyến đi nối kết với dòng tộc và di sản thuộc chủng tộc Luo. Trong phần dẫn nhập của ấn bản năm 2004, Obama viết rằng ông hi vọng câu chuyện của dòng tộc ông "theo một cách nào đó sẽ nói lên tình trạng phân hóa chủng tộc được xem là đặc thù của trải nghiệm Mỹ Quốc"[154]. Trong một bài điểm sách năm 1995, tiểu thuyết gia Paul Watkins nhận xét rằng tác phẩm này "đã miêu tả cách thuyết phục hiện tượng những người thuộc về hai thế giới khác nhau, và vì vậy, không có một chỗ để đi về"[155]. Ấn bản sách đọc của tác phẩm đã mang về cho Obama Giải Grammy cho Album đọc Hay nhất năm 2006[156].
The Audacity of Hope

Tác phẩm thứ hai của Obama, The Audacity of Hope: Thoughts on Reclaiming the American Dream (Hi vọng táo bạo: Suy nghĩ về việc tìm lại giấc mơ Mỹ), không lâu sau khi xuất bản trong tháng 10 năm 2006 được tờ New York Times đưa vào bản liệt kê sách bán chạy nhất[157]. Nó được đặt tên theo tựa đề một bài thuyết giảng của Jeremiah Wright, trước đây là mục sư của Obama[158].

Theo tờ Chicago Tribune, chính những đám đông tụ tập tại những buổi ký tặng sách đã ảnh hưởng đến quyết định tranh cử tổng thống của Obama[159]. Cựu ứng cử viên tổng thống Hoa KỳGary Hart nhận xét rằng quyển sách tự thuật này đã thể hiện một "con người còn khá trẻ tuổi nhưng đã già dặn, một đầu óc sắc sảo quan sát các điều kiện sống của con người, một nhân vật sở hữu lòng kiên định và kỹ năng sáng tác, sẽ lóe sáng đến tầm vĩ nhân"[160].

Cây bút chuyên điểm sách Michael Tomasky viết rằng tác phẩm này không phải là "phương thuốc với những sáng kiến táo bạo sẽ dẫn dắt Đảng Dân chủ ra khỏi hoang mạc", nhưng nó chỉ cho thấy tiềm năng của Obama "kiến tạo một nền chính trị mới theo khuynh hướng cấp tiến mà vẫn bám rễ trong truyền thống dân sự, có sức thuyết phục đối với quảng đại quần chúng"[161]. Tháng 2 năm 2008, Obama giành một Giải Grammy cho ấn bản sách đọc của quyển "Audacity"[156]. Các ấn bản ngoại ngữ của tác phẩm này cũng đã được phát hành tại Ý, Tây Ban Nha, Đức, Pháp, Đan Mạch, Hi Lạp,[162]Việt Nam[163]
Hình ảnh

Cả những người ủng hộ lẫn chỉ trích đều xem hình ảnh của Obama như là một nhân cách trung tính mà bất cứ ai cũng có thể lồng vào đó quá khứ và khát vọng của mình. Những câu chuyện của Obama về nguồn gốc gia đình củng cố thêm nữa điều mà một bài viết đăng trên tạp chí The New Yorkertháng 5 năm 2004 miêu tả là hình ảnh chung cho mọi người. Trong quyển Dreams from My Fathers, ông gắn kết lịch sử gia đình họ ngoại với tổ tiên là người Mỹ bản địa và là họ hàng xa với Jefferson Davis, tổng thống Liên bang miền Nam trong cuộc Nội chiến Mỹ[164]. Còn khi nói chuyện trước một cử tọa người Do Thái trong cuộc đua vào Thượng viện Hoa Kỳ năm 2004, Obama tìm thấy sự tương đồng trong nguồn gốc ngôn ngữ giữa cái tên Barack bắt nguồn từ Đông Phi với tên Baruch, trongtiếng Hebrew nghĩa là "người được chúc phúc". Tháng 10 năm 2006, khi xuất hiện trong chương trình truyền hình The Oprah Winfrey Show, Obama nói về tính đa dạng trong đại gia đình của mình: "Michelle sẽ bảo cho các bạn biết, khi họp mặt vào dịp Giáng sinh hoặc Lễ Tạ ơn, thì đây đúng là một Liên Hiệp Quốc thu nhỏ. Tôi có những người họ hàng trông giống như Bernie Mac (diễn viên và danh hài người Mỹ gốc Phi), trong khi những người khác trông giống như Margaret Thatcher. Ở đây chúng tôi có tất cả"[165].

Cha là người Kenya, mẹ người Mỹ da trắng, lớn lên ở Honolulu và Jakarta, theo học tại những viện đại học tinh hoa của nước Mỹ (thuộc Ivy League), những trải nghiệm ban đầu của Obama khác biệt đáng kể với thế hệ chính khách Mỹ gốc Phi khởi nghiệp chính trị của mình trong thập niên 1960 bằng cách tham gia các cuộc đấu tranh của Phong trào Dân quyền Mỹ[166].

"Tối nay, chúng ta cùng tụ họp tại đây để khẳng định sự vĩ đại của quốc gia này – không phải do chiều cao của những tòa nhà chọc trời, cũng không phải bởi sức mạnh quân sự, hoặc tầm vóc của nền kinh tế chúng ta. Niềm kiêu hãnh của chúng ta lập nền trên một tiền đề hết sức đơn giản, được tóm tắt trong bản tuyên ngôn hơn hai trăm năm trước: “Chúng ta tin rằng chân lý này là đầy trọn, ấy là mọi người được tạo dựng trong bình đẳng, Đấng Tạo Hóa ban cho chúng ta những quyền bất khả nhượng, trong đó có quyền được sống, tự do, và mưu cầu hạnh phúc.” Đó là tính cách thật của nước Mỹ - niềm tin vào những giấc mơ giản dị, và lòng kiên định tin vào các phép lạ nhỏ nhoi."

Barack Obama, Diễn văn tại Đại hội Toàn quốc Đảng Dân chủ năm 2004.[18]

Khi tranh cử vào Quốc hội Hoa Kỳ năm 2000, Obama bị hai đối thủ chỉ trích là ông không "cắm rễ" đủ sâu tại các khu dân cư của người da đen ở Chicago để có thể hiểu được các mối quan tâm của cử tri. Bày tỏ sự kinh ngạc về những tra vấn liệu ông có "đủ đen" không, trong một lần nói chuyện với Hiệp hội Nhà báo Da đen vào tháng 8 năm 2007, Obama nhận xét rằng vấn đề không phải là ngoại diện hoặc thành tích của ông về những sự việc liên quan đến cử tri da đen, nhưng là "đầu óc chúng ta vẫn còn dính chặt vào ý tưởng rằng bất cứ ai tìm kiếm sự ủng hộ từ những người anh em da trắng đều bị coi là đang làm một điều sai trái"[167].

Mang âm hưởng từ bài diễn văn nhậm chức của John F. Kennedy, Obama thừa nhận hình ảnh trẻ trung của mình trong một lần diễn thuyết cho chiến dịch tranh cử tổng thống vào tháng 10 năm 2007, "Tôi không thể có mặt ở đây nếu ngọn đuốc không được chuyền tay cho thế hệ trẻ"[168].

Tháng 10 năm 2005, một bài viết trên tạp chí New Statesman xuất bản tại Luân Đôn xếp Obama vào danh sách "10 nhân vật có khả năng thay đổi thế giới". Năm 2005 và năm 2007, tạp chí Time gọi ông là một trong những "nhân vật có nhiều ảnh hưởng nhất trên thế giới".

Điểm nổi bật trong hình ảnh chính trị của Obama là niềm tin rằng các hoạt động và lời kêu gọi cải cách chính trị của Obama luôn đi đôi với những cân nhắc khôn ngoan của một chính khách để có thể đưa ra những quyết sách có lợi nhất. Tháng 7 năm 2008, trong một bài viết đăng trên tờThe New Yorker, Ryan Lizza nhận xét: "dù đang vận động cải cách một quy trình chính trị què quặt, (Obama) luôn tuân thủ luật chơi của chính trường, dù có thể ông không thích chúng"[169].

Theo Thomas Patterson từ Trung tâm Báo chí, Chính trị và Chính sách công Shoreinstein, các phương tiện truyền thông đóng vai trò quan trọng trong chiến thắng của Obama trong các cuộc bầu cử sơ bộ của Đảng Dân chủ, mặc dù ông xem đây là điều bất thường và đáng tranh luận, "Obama nhận được sự ủng hộ tích cực của báo chí hơn bất kỳ ứng viên nào trong vòng 7, 8 đợt bầu cử Tổng thống gần đây của nước Mỹ. Điều này có được bởi Obama là một nhân vật mới với những câu chuyện thú vị…Khi bàn về các bước đi và tương lai của nước Mỹ, người ta thường chỉ trích chính quyền George W. Bush và các chính sách của Bush. Và họ cho rằng đây là thời điểm của sự thay đổi.

Nhiều phóng viên chia sẻ quan điểm này và họ phản ánh trong bài viết của mình". Trong khi đó, cũng theo nhận xét của Patterson, Hillary Clinton không giành được sự ưu ái của cánh nhà báo như Obama đã làm, "Một trong những lý do thất bại của Hillary là đã không biết cách làm việc tốt với báo giới. Bà không thích báo giới cho lắm, và có quan hệ theo hướng thù nghịch với báo giới"[170].

Theo hai cuộc khảo sát thực hiện trong tháng 7 năm 2008, mặc dù là tín hữu Cơ Đốc, nhiều người vẫn nghĩ rằng Obama là người Hồi giáo hoặc được giáo dưỡng trong niềm tin Hồi giáo (12% theoPew Research Center và 26% theo Newsweek)[171]. Khi được hỏi về điều này trong một chương trình truyền hình của CNN Larry King, Obama trả lời: "…Tôi chưa bao giờ được giáo dưỡng trong một gia đình Hồi giáo"[172].

Trong một lần nói chuyện với Sarah Pulliam và Ted Olsen của tạp chí Christianity Today, Obama khẳng định: "Tôi tin vào sự chết cứu chuộcsự sống lại của Chúa Giê-xu Cơ Đốc. Tôi tin rằng đức tin ấy là lối đi dẫn tôi đến sự tẩy sạch tội lỗi và được hưởng sự sống đời đời. Nhưng quan trọng hơn, tôi tin vào hình mẫu mà Chúa Giê-xu đã thiết lập bằng cách cho người đói ăn, chữa lành người bệnh tật, và luôn ưu tiên cho những người thấp hèn nhất hơn là cho những kẻ quyền thế… Tôi là thành viên của một nhà thờ trong gần 20 năm, và tôi chưa bao giờ thực hành Hồi giáo. Tôi tôn trọng tôn giáo ấy, nhưng đó không phải là tôn giáo của tôi"[173].

Barack Obama


Assumed office
January 20, 2009
Preceded by George W. Bush
from Illinois
In office
January 3, 2005 – November 16, 2008
Preceded by Peter Fitzgerald
Succeeded by Roland Burris
from the 13th District
In office
January 8, 1997 – November 4, 2004
Preceded by Alice Palmer
Succeeded by Kwame Raoul
Personal details
Born Barack Hussein Obama II
August 4, 1961 (age 51)[1]
Political party Democratic
Spouse(s) Michelle Robinson (October 3, 1992–present)
Children Malia (born 1998)
Sasha (born 2001)
Residence White House (Official)
Chicago, Illinois (Private)
Religion Christianity
Signature

Barack Hussein Obama II (i/bəˈrɑːk hˈsn ˈbɑːmə/; born August 4, 1961) is the 44th andcurrent President of the United States. He is the firstAfrican American to hold the office.

Born in Honolulu, Hawaii, Obama is a graduate of Columbia University and Harvard Law School, where he was president of the Harvard Law Review. He was a community organizer in Chicago before earning his law degree. He worked as a civil rights attorney in Chicago and taughtconstitutional lawat the University of Chicago Law School from 1992 to 2004. He served three termsrepresenting the 13th District in the Illinois Senate from 1997 to 2004, running unsuccessfully for theUnited States House of Representatives in 2000.

Obama received national attention during his 2004 campaign to represent Illinois in the United States Senate, with his unexpected landslide victory in the March primary and his keynote address at theDemocratic National Convention in July; he was elected to the Senate in November 2004. After a close race in the 2008 Democratic Party presidential primaries, he won his party's nomination againstHillary Rodham Clinton and went on to defeatRepublican nominee John McCain in the general election. He was inaugurated as president on January 20, 2009. Nine months later, Obama was named the 2009 Nobel Peace Prize laureate. In November 2012, he was elected to a second term as president, defeating Republican nominee Mitt Romney.

In his first term as president, Obama signed economic stimulus legislation in the form of the American Recovery and Reinvestment Act of 2009 and the Tax Relief, Unemployment Insurance Reauthorization, and Job Creation Act of 2010 in response to the 2007–2009 recession in the United States. Other major domestic policy initiatives include the Patient Protection and Affordable Care Act, the Dodd–Frank Wall Street Reform and Consumer Protection Act, the Don't Ask, Don't Tell Repeal Act of 2010, and the Budget Control Act of 2011. In foreign policy, Obama ended U.S. military involvement in the Iraq War, increased troop levels in Afghanistan, signed the New STARTarms control treaty with Russia, ordered U.S. military involvement in Libya, and ordered the military operation that resulted in the death of Osama bin Laden. In May 2012, he became the first sitting U.S. president to publicly support legalizing same-sex marriage.
Early life and career

Obama was born on August 4, 1961, at Kapiʻolani Maternity & Gynecological Hospital (nowKapiʻolani Medical Center for Women and Children) in Honolulu, Hawaii,[2][3][4] and is the first President to have been born in Hawaii.[5] His mother, Ann Dunham, was born in Wichita, Kansas, and was of mostly English ancestry.[6] His father, Barack Obama, Sr., was a Luo from Nyang’oma Kogelo, Kenya. Obama's parents met in 1960 in a Russian class at the University of Hawaiʻi at Mānoa, where his father was a foreign student on scholarship.[7][8] The couple married in Wailukuon Maui on February 2, 1961,[9][10] and separated when Obama's mother moved with her newborn son to Seattle, Washington, in late August 1961, to attend theUniversity of Washington for one year. In the meantime, Obama, Sr. completed his undergraduate economics degree in Hawaii in June 1962, then left to attend graduate school at Harvard University on a scholarship. Obama's parents divorced in March 1964.[11] Obama Sr. returned to Kenya in 1964 where he remarried; he visited Barack in Hawaii only once, in 1971.[12] He died in an automobile accident in 1982.[13]

In 1963, Dunham met Lolo Soetoro, an Indonesian East–West Center graduate student in geography at the University of Hawaii, and the couple were married on Molokai on March 15, 1965.[14] After two one-year extensions of his J-1 visa, Lolo returned to Indonesia in 1966, followed sixteen months later by his wife and stepson in 1967, with the family initially living in a Menteng Dalam neighborhood in the Tebet subdistrict of south Jakarta, then from 1970 in a wealthier neighborhood in theMentengsubdistrict of central Jakarta.[15] From ages six to ten, Obama attended local Indonesian-language schools: St. Francis of Assisi Catholic School for two years and Besuki Public Schoolfrom one and half years, supplemented by English-language Calvert School home schooling by his mother.[16]
Obama with his half-sister Maya Soetoro-Ng, mother Ann Dunham and grandfatherStanley Dunham, in Honolulu, Hawaii


In 1971, Obama returned to Honolulu to live with his maternal grandparents, Madelyn and Stanley Dunham, and with the aid of a scholarship attendedPunahou School, a private college preparatory school, from fifth grade until his graduation from high school in 1979.[17] Obama lived with his mother and sister in Hawaii for three years from 1972 to 1975 while his mother was a graduate student in anthropology at the University of Hawaii.[18] Obama chose to stay in Hawaii with his grandparents for high school at Punahou when his mother and sister returned to Indonesia in 1975 to begin anthropology field work.[19] His mother spent most of the next two decades in Indonesia, divorcing Lolo in 1980 and earning a Ph.D. in 1992, before dying in 1995 in Hawaii following treatment for ovarian cancer and uterine cancer.[20]

Of his early childhood, Obama recalled, "That my father looked nothing like the people around me—that he was black as pitch, my mother white as milk—barely registered in my mind."[8] He described his struggles as a young adult to reconcile social perceptions of his multiracial heritage.[21] Reflecting later on his years in Honolulu, Obama wrote: "The opportunity that Hawaii offered—to experience a variety of cultures in a climate of mutual respect—became an integral part of my world view, and a basis for the values that I hold most dear."[22] Obama has also written and talked about using alcohol,marijuana, and cocaine during his teenage years to "push questions of who I was out of my mind".[23] Obama was also a member of the "choom gang", a self-named group of friends that spent time together and occasionally smoked marijuana.[24][25] At the 2008 Civil Forum on the Presidency, Obama expressed regret for his high-school drug use.[26]

Following high school, Obama moved to Los Angeles in 1979 to attend Occidental College. In February 1981, he made his first public speech, calling for Occidental to divest from South Africa in response to its policy of apartheid.[27] In mid-1981, Obama traveled to Indonesia to visit his mother and sister Maya, and visited the families of college friends in Pakistan and India for three weeks.[27]Later in 1981, he transferred to Columbia University in New York City, where he majored in political science with a specialty in international relations[28] and graduated with a Bachelor of Arts in 1983. He worked for a year at the Business International Corporation,[29] then at the New York Public Interest Research Group.[30][31]
Chicago community organizer and Harvard Law School

Two years after graduating, Obama was hired in Chicago as director of the Developing Communities Project (DCP), a church-based community organization originally comprising eight Catholic parishes in Roseland, West Pullman, and Riverdale on Chicago's South Side. He worked there as a community organizer from June 1985 to May 1988.[31][32] He helped set up a job training program, a college preparatory tutoring program, and a tenants' rights organization in Altgeld Gardens.[33]Obama also worked as a consultant and instructor for the Gamaliel Foundation, a community organizing institute.[34] In mid-1988, he traveled for the first time in Europe for three weeks and then for five weeks in Kenya, where he met many of his paternal relatives for the first time.[35][36] He returned to Kenya in 1992 with his fiancée Michelle and his sister Auma.[35][37] He returned to Kenya in August 2006 for a visit to his father's birthplace, a village near Kisumu in rural western Kenya.[38]

In late 1988, Obama entered Harvard Law School. He was selected as an editor of the Harvard Law Review at the end of his first year,[39] and president of the journal in his second year.[33][40]During his summers, he returned to Chicago, where he worked as an associate at the law firms of Sidley Austin in 1989 and Hopkins & Sutter in 1990.[41] After graduating with a J.D. magna cum laude[42]from Harvard in 1991, he returned to Chicago.[39] Obama's election as the first black president of the Harvard Law Review gained national media attention[33][40] and led to a publishing contract and advance for a book about race relations,[43] which evolved into a personal memoir. The manuscript was published in mid-1995 as Dreams from My Father.[43]
University of Chicago Law School and civil rights attorney

In 1991, Obama accepted a two-year position as Visiting Law and Government Fellow at theUniversity of Chicago Law School to work on his first book.[43][44] He then taught at the University of Chicago Law School for twelve years—as a Lecturer from 1992 to 1996, and as a Senior Lecturer from 1996 to 2004—teaching constitutional law.[45]

From April to October 1992, Obama directed Illinois's Project Vote, a voter registration campaignwith ten staffers and seven hundred volunteer registrars; it achieved its goal of registering 150,000 of 400,000 unregistered African Americans in the state, leading Crain's Chicago Business to name Obama to its 1993 list of "40 under Forty" powers to be.[46]

In 1993, he joined Davis, Miner, Barnhill & Galland, a 13-attorney law firm specializing in civil rights litigation and neighborhood economic development, where he was an associate for three years from 1993 to 1996, then of counsel from 1996 to 2004. His law license became inactive in 2007.[47][48]

From 1994 to 2002, Obama served on the boards of directors of the Woods Fund of Chicago, which in 1985 had been the first foundation to fund the Developing Communities Project; and of theJoyce Foundation.[31] He served on the board of directors of the Chicago Annenberg Challenge from 1995 to 2002, as founding president and chairman of the board of directors from 1995 to 1999.[31]
Legislative career: 1997–2008
State Senator: 1997–2004

Obama was elected to the Illinois Senate in 1996, succeeding State Senator Alice Palmer as Senator from Illinois's 13th District, which at that time spanned Chicago South Side neighborhoods fromHyde ParkKenwood south to South Shore and west to Chicago Lawn.[49] Once elected, Obama gained bipartisan support for legislation that reformed ethics and health care laws.[50] He sponsored a law that increased tax credits for low-income workers, negotiated welfare reform, and promoted increased subsidies for childcare.[51] In 2001, as co-chairman of the bipartisan Joint Committee on Administrative Rules, Obama supported Republican Governor Ryan's payday loan regulations andpredatory mortgage lending regulations aimed at averting home foreclosures.[52]

Obama was reelected to the Illinois Senate in 1998, defeating Republican Yesse Yehudah in the general election, and was reelected again in 2002.[53] In 2000, he lost a Democratic primary raceforIllinois's 1st congressional district in the United States House of Representatives to four-term incumbent Bobby Rush by a margin of two to one.[54]

In January 2003, Obama became chairman of the Illinois Senate's Health and Human Services Committee when Democrats, after a decade in the minority, regained a majority.[55] He sponsored and led unanimous, bipartisan passage of legislation to monitor racial profiling by requiring police to record the race of drivers they detained, and legislation making Illinois the first state to mandate videotaping of homicide interrogations.[51][56] During his 2004 general election campaign for U.S. Senate, police representatives credited Obama for his active engagement with police organizations in enacting death penalty reforms.[57] Obama resigned from the Illinois Senate in November 2004 following his election to the U.S. Senate.[58]
U.S. Senate campaign
County results of the 2004 U.S. Senate race in Illinois. Counties in blue were won by Obama.


In May 2002, Obama commissioned a poll to assess his prospects in a 2004 U.S. Senate race; he created a campaign committee, began raising funds, and lined up political media consultant David Axelrod by August 2002. Obama formally announced his candidacy in January 2003.[59]


Obama was an early opponent of the George W. Bush administration's2003 invasion of Iraq.[60] On October 2, 2002, the day President Bush and Congress agreed on the joint resolution authorizing the Iraq War,[61] Obama addressed the first high-profile Chicago anti-Iraq War rally,[62] and spoke out against the war.[63] He addressed another anti-war rally in March 2003 and told the crowd that "it's not too late" to stop the war.[64]

Decisions by Republican incumbent Peter Fitzgerald and his Democratic predecessor Carol Moseley Braun to not participate in the election resulted in wide-open Democratic and Republican primary contests involving fifteen candidates.[65] In the March 2004 primary election, Obama won in an unexpected landslide—which overnight made him a rising star within the national Democratic Party, started speculation about a presidential future, and led to the reissue of his memoir,Dreams from My Father.[66] In July 2004, Obama delivered the keynote address at the 2004 Democratic National Convention,[67] seen by 9.1 million viewers. His speech was well received and elevated his status within the Democratic Party.[68]

Obama's expected opponent in the general election, Republican primary winner Jack Ryan, withdrew from the race in June 2004.[69] Six weeks later, Alan Keyesaccepted the Republican nomination to replace Ryan.[70] In the November 2004 general election, Obama won with 70 percent of the vote.[71]
U.S. Senator: 2005–2008

Obama was sworn in as a senator on January 3, 2005,[72] becoming the only Senate member of theCongressional Black Caucus.[73] CQ Weekly characterized him as a "loyal Democrat" based on analysis of all Senate votes in 2005–2007. Obama announced on November 13, 2008, that he would resign his Senate seat on November 16, 2008, before the start of the lame-duck session, to focus on his transition period for the presidency.[74]
Legislation

Obama cosponsored the Secure America and Orderly Immigration Act.[75] He introduced two initiatives that bore his name: Lugar–Obama, which expanded the Nunn–Lugar cooperative threat reduction concept to conventional weapons;[76] and the Federal Funding Accountability and Transparency Act of 2006, which authorized the establishment of USAspending.gov, a web search engine on federal spending.[77] On June 3, 2008, Senator Obama—along with Senators Tom Carper,Tom Coburn, and John McCain—introduced follow-up legislation: Strengthening Transparency and Accountability in Federal Spending Act of 2008.[78]

Obama sponsored legislation that would have required nuclear plant owners to notify state and local authorities of radioactive leaks, but the bill failed to pass in the full Senate after being heavily modified in committee.[79] Regarding tort reform, Obama voted for the Class Action Fairness Act of 2005 and the FISA Amendments Act of 2008, which grants immunity from civil liability to telecommunications companies complicit with NSA warrantless wiretapping operations.[80]
Obama and U.S. Sen. Richard Lugar (R-IN) visit a Russian facility for dismantling mobile missiles (August 2005).[81]

In December 2006, President Bush signed into law the Democratic Republic of the Congo Relief, Security, and Democracy Promotion Act, marking the first federal legislation to be enacted with Obama as its primary sponsor.[82] In January 2007, Obama and Senator Feingold introduced a corporate jet provision to the Honest Leadership and Open Government Act, which was signed into law in September 2007.[83] Obama also introducedDeceptive Practices and Voter Intimidation Prevention Act, a bill to criminalize deceptive practices in federal elections,[84] and the Iraq War De-Escalation Act of 2007,[85] neither of which was signed into law.

Later in 2007, Obama sponsored an amendment to the Defense Authorization Act to add safeguards for personality-disorder military discharges.[86] This amendment passed the full Senate in the spring of 2008.[87] He sponsored the Iran Sanctions Enabling Act supporting divestment of state pension funds from Iran's oil and gas industry, which has not passed committee; and co-sponsored legislation to reduce risks of nuclear terrorism.[88] Obama also sponsored a Senate amendment to the State Children's Health Insurance Program, providing one year of job protection for family members caring for soldiers with combat-related injuries.[89]
Committees

Obama held assignments on the Senate Committees for Foreign Relations, Environment and Public Works, and Veterans' Affairs through December 2006.[90] In January 2007, he left the Environment and Public Works committee and took additional assignments with Health, Education, Labor, and Pensions and Homeland Security and Governmental Affairs.[91] He also became Chairman of the Senate's subcommittee on European Affairs.[92] As a member of the Senate Foreign Relations Committee, Obama made official trips to Eastern Europe, the Middle East, Central Asia and Africa. He met with Mahmoud Abbas before Abbas became President of the Palestinian National Authority, and gave a speech at the University of Nairobi in which he condemned corruption within the Kenyan government.[93]
Presidential campaigns
Senator Barack Obama in Austin, Texas, 2007.
2008 presidential campaign
Obama stands on stage with his wife and daughters just before announcing his presidential candidacy in Springfield, Illinois, February 10, 2007
President George W. Bush meets with President-elect Obama in the Oval Office on November 10, 2008

On February 10, 2007, Obama announced his candidacy for President of the United States in front of the Old State Capitol building in Springfield, Illinois.[94][95] The choice of the announcement site was viewed as symbolic because it was also whereAbraham Lincoln delivered his historic "House Divided" speech in 1858.[94][96] Obama emphasized issues of rapidly ending the Iraq War, increasingenergy independence, and providing universal health care,[97] in a campaign that projected themes of "hope" and "change".[98]

A large number of candidates entered the Democratic Party presidential primaries. The field narrowed to a duel between Obama and Senator Hillary Rodham Clinton after early contests, with the race remaining close throughout the primary process but with Obama gaining a steady lead in pledgeddelegates due to better long-range planning, superior fundraising, dominant organizing incaucus states, and better exploitation of delegate allocation rules.[99] On June 7, 2008, Clinton ended her campaign and endorsed Obama.[100]

On August 23, Obama announced his selection of Delaware Senator Joe Biden as his vice presidential running mate.[101] Biden was selected from a field speculated to include former Indiana Governorand Senator Evan Bayh and Virginia Governor Tim Kaine.[102] At the Democratic National Conventionin Denver, Colorado, Hillary Clinton called for her supporters to endorse Obama, and she and Bill Clinton gave convention speeches in his support.[103]Obama delivered his acceptance speech, not at the center where the Democratic National Convention was held, but at Invesco Field at Mile High to a crowd of over 75,000; the speech was viewed by over 38 million people worldwide.[104][105]

During both the primary process and the general election, Obama's campaign set numerous fundraising records, particularly in the quantity of small donations.[106] On June 19, 2008, Obama became the first major-party presidential candidate to turn down public financing in the general election since the system was created in 1976.[107]

John McCain was nominated as the Republican candidate and the two engaged in three presidential debates in September and October 2008.[108] On November 4, Obama won the presidency with 365electoral votes to 173 received by McCain.[109] Obama won 52.9% of the popular vote to McCain's 45.7%.[110] He became the first African American to be elected president.[111] Obama delivered his victory speech before hundreds of thousands of supporters in Chicago's Grant Park.[112]
2012 presidential campaign
The Empire State Building lit blue whenCNNprojected him the winner of the 2012 election; had Romney won it would have been lit red.[113]

On April 4, 2011, Obama announced his re-election campaign for 2012 in a video titled "It Begins with Us" that he posted on his website and filed election papers with the Federal Election Commission.[114][115][116] As the incumbent president he ran virtually unopposed in theDemocratic Party presidential primaries,[117] and on April 3, 2012, Obama had secured the 2778convention delegates needed to win the Democratic nomination.[118]

At the Democratic National Convention in Charlotte, North Carolina, former President Bill Clintonformally nominated Obama and Joe Biden as the Democratic Party candidates for president and vice president in the general election, in which their main opponents were Republicans Mitt Romney, the former governor of Massachusetts, and Representative Paul Ryan of Wisconsin.[119]

On November 6, 2012, Obama won 332[120] delegates to the electoral college, exceeding the 270 delegates required to be elected to a second term as president.[121][122] Obama became the first Democratic president since Franklin D. Roosevelt to win the majority of the popular vote twice.[123]President Obama addressed supporters and volunteers at Chicago's McCormick Place after his reelection and told them: "Tonight you voted for action, not politics as usual. You elected us to focus on your jobs, not ours. And in the coming weeks and months, I am looking forward to reaching out and working with leaders of both parties."[124]
Presidency
First days
Barack Obama takes the oath of officeadministered by Chief Justice John G. Roberts, Jr. at the Capitol, January 20, 2009

The inauguration of Barack Obama as the 44th President took place on January 20, 2009. In his first few days in office, Obama issued executive orders and presidential memoranda directing the U.S. military to develop plans to withdraw troops fromIraq.[125] He ordered the closing of the Guantanamo Bay detention camp,[126] but Congress prevented the closure by refusing to appropriate the required funds.[127][128][129] Obama reduced the secrecy given to presidential records.[130] He also revoked President George W. Bush's restoration of President Ronald Reagan's Mexico City Policy prohibiting federal aid to international family planning organizations that perform or provide counseling about abortion.[131]
Domestic policy

The first bill signed into law by Obama was the Lilly Ledbetter Fair Pay Act of 2009, relaxing thestatute of limitations for equal-pay lawsuits.[132] Five days later, he signed the reauthorization of the State Children's Health Insurance Program (SCHIP) to cover an additional 4 million uninsured children.[133] In March 2009, Obama reversed a Bush-era policy which had limited funding ofembryonic stem cell research and pledged to develop "strict guidelines" on the research.[134]

Obama appointed two women to serve on the Supreme Court in the first two years of his Presidency. Sonia Sotomayor, nominated by Obama on May 26, 2009, to replace retiring Associate JusticeDavid Souter, was confirmed on August 6, 2009,[135] becoming the first Hispanic Supreme Court Justice.[136] Elena Kagan, nominated by Obama on May 10, 2010, to replace retiring Associate Justice John Paul Stevens, was confirmed on August 5, 2010, bringing the number of women sitting simultaneously on the Court to three, for the first time in American history.[137]

On September 30, 2009, the Obama administration proposed new regulations on power plants, factories and oil refineries in an attempt to limit greenhouse gas emissions and to curb global warming.[138][139]

On October 8, 2009, Obama signed the Matthew Shepard and James Byrd, Jr. Hate Crimes Prevention Act, a measure that expands the 1969 United States federal hate-crime law to include crimes motivated by a victim's actual or perceived gender, sexual orientation, gender identity, ordisability.[140][141]

On March 30, 2010, Obama signed the Health Care and Education Reconciliation Act, areconciliation bill which ends the process of the federal government giving subsidies to private banks to give out federally insured loans, increases the Pell Grant scholarship award, and makes changes to the Patient Protection and Affordable Care Act.[142][143]

In a major space policy speech in April 2010, Obama announced a planned change in direction atNASA, the U.S. space agency. He ended plans for a return of human spaceflight to the moonand development of the Ares I rocket, Ares V rocket and Constellation program, in favor of funding Earth science projects, a new rocket type, and research and development for an eventual manned mission to Mars, and ongoing missions to the International Space Station.[144]
Obama meets with the Cabinet, November 23, 2009.

On December 22, 2010, Obama signed the Don't Ask, Don't Tell Repeal Act of 2010, fulfilling a key promise made in the 2008 presidential campaign[145][146] to end the Don't ask, don't tellpolicy of 1993 that had prevented gay and lesbian people from serving openly in the United States Armed Forces.[147]


President Obama's 2011 State of the Union Address focused on themes of education and innovation, stressing the importance of innovation economicsto make the United States more competitive globally. He spoke of a five-year freeze in domestic spending, eliminating tax breaks for oil companies and reversing tax cuts for the wealthiest Americans, banning congressional earmarks, and reducing healthcare costs. He promised that the United States would have one million electric vehicles on the road by 2015 and would be 80% reliant on "clean" electricity.[148][149]

As a candidate for the Illinois state senate Obama had said in 1996 that he favored legalizing same-sex marriage;[150] but by the time of his run for the U.S. senate in 2004, he said that while he supported civil unions and domestic partnerships for same-sex partners, for strategic reasons he opposed same-sex marriages.[151] On May 9, 2012, shortly after the official launch of his campaign for re-election as president, Obama said his views had evolved, and he publicly affirmed his personal support for the legalization of same-sex marriage, becoming the first sitting U.S. president to do so.[152][153]
Economic policy

Obama presents his first weekly addressas President of the United States on January 24, 2009, discussing the American Recovery and Reinvestment Act of 2009

On February 17, 2009, Obama signed the American Recovery and Reinvestment Act of 2009, a $787 billion economic stimulus package aimed at helping the economy recover from the deepening worldwide recession.[154] The act includes increased federal spending for health care, infrastructure, education, various tax breaks and incentives, and direct assistance to individuals,[155] which is being distributed over the course of several years.

In March, Obama's Treasury Secretary, Timothy Geithner, took further steps to manage the financial crisis, including introducing the Public-Private Investment Program for Legacy Assets, which contains provisions for buying up to $2 trillion in depreciated real estate assets.[156] Obama intervened in the troubled automotive industry[157] in March 2009, renewing loans for General Motors and Chrysler to continue operations while reorganizing. Over the following months the White House set terms for both firms' bankruptcies, including the sale of Chrysler to Italian automakerFiat[158] and areorganization of GM giving the U.S. government a temporary 60% equity stake in the company, with the Canadian government taking a 12% stake.[159]In June 2009, dissatisfied with the pace of economic stimulus, Obama called on his cabinet to accelerate the investment.[160] He signed into law theCar Allowance Rebate System, known colloquially as "Cash for Clunkers", that temporarily boosted the economy.[161][162][163]

Although spending and loan guarantees from the Federal Reserve and the Treasury Department authorized by the Bush and Obama administrations totaled about $11.5 trillion, only $3 trillion had been spent by the end of November 2009.[164] However, Obama and the Congressional Budget Office predicted that the 2010 budget deficit will be $1.5 trillion or 10.6% of the nation's gross domestic product (GDP) compared to the 2009 deficit of $1.4 trillion or 9.9% of GDP.[165][166]For 2011, the administration predicted the deficit will slightly shrink to $1.34 trillion, while the 10-year deficit will increase to $8.53 trillion or 90% of GDP.[167] The most recent increase in the U.S. debt ceiling to $16.4 trillion was signed into law on January 26, 2012.[168] On August 2, 2011, after a lengthy congressional debate over whether to raise the nation's debt limit, Obama signed the bipartisan Budget Control Act of 2011. The legislation enforces limits on discretionary spending until 2021, establishes a procedure to increase the debt limit, creates a Congressional Joint Select Committee on Deficit Reduction to propose further deficit reduction with a stated goal of achieving at least $1.5 trillion in budgetary savings over 10 years, and establishes automatic procedures for reducing spending by as much as $1.2 trillion if legislation originating with the new joint select committee does not achieve such savings.[169] By passing the legislation, Congress was able to prevent a U.S. government default on its obligations.[170]
Employment statistics (changes in unemployment rate and net jobs per month) during Obama's tenure as U.S. President[171][172]

As it did throughout 2008, the unemployment rate rose in 2009, reaching a peak in October at 10.0% and averaging 10.0% in the fourth quarter. Following a decrease to 9.7% in the first quarter of 2010, the unemployment rate fell to 9.6% in the second quarter, where it remained for the rest of the year.[173] Between February and December 2010, employment rose by 0.8%, which was less than the average of 1.9% experienced during comparable periods in the past four employment recoveries.[174] GDP growth returned in the third quarter of 2009, expanding at a rate of 1.6%, followed by a 5.0% increase in the fourth quarter.[175] Growth continued in 2010, posting an increase of 3.7% in the first quarter, with lesser gains throughout the rest of the year.[175]In July 2010, the Federal Reserve expressed that although economic activity continued to increase, its pace had slowed, and Chairman Ben Bernanke stated that the economic outlook was "unusually uncertain."[176]Overall, the economy expanded at a rate of 2.9% in 2010.[177]

The Congressional Budget Office and a broad range of economists credit Obama's stimulus plan for economic growth.[178][179] The CBO released a report stating that the stimulus bill increased employment by 1–2.1 million,[179][180][181][182] while conceding that "It is impossible to determine how many of the reported jobs would have existed in the absence of the stimulus package."[178] Although an April 2010 survey of members of the National Association for Business Economics showed an increase in job creation (over a similar January survey) for the first time in two years, 73% of 68 respondents believed that the stimulus bill has had no impact on employment.[183]

Within a month of the 2010 midterm elections, Obama announced a compromise deal with the Congressional Republican leadership that included a temporary, two-year extension of the 2001 and 2003 income tax rates, a one-year payroll tax reduction, continuation of unemployment benefits, and a new rate and exemption amount for estate taxes.[184] The compromise overcame opposition from some in both parties, and the resulting $858 billion Tax Relief, Unemployment Insurance Reauthorization, and Job Creation Act of 2010 passed with bipartisan majorities in both houses of Congress before Obama signed it on December 17, 2010.[185]
Health care reform
Obama signs the Patient Protection and Affordable Care Act at the White House, March 23, 2010

Obama called for Congress to pass legislation reforming health care in the United States, a key campaign promise and a top legislative goal.[186] He proposed an expansion of health insurance coverage to cover the uninsured, to cap premium increases, and to allow people to retain their coverage when they leave or change jobs. His proposal was to spend $900 billion over 10 years and include a government insurance plan, also known as thepublic option, to compete with the corporate insurance sector as a main component to lowering costs and improving quality of health care. It would also make it illegal for insurers to drop sick people or deny them coverage for pre-existing conditions, and require every American carry health coverage. The plan also includes medical spending cuts and taxes on insurance companies that offer expensive plans.[187][188]

On July 14, 2009, House Democratic leaders introduced a 1,017-page plan for overhauling the U.S. health care system, which Obama wanted Congress to approve by the end of 2009.[186] After much public debate during the Congressional summer recess of 2009, Obama delivered a speech to a joint session of Congress on September 9 where he addressed concerns over the proposals.[189] In March 2009, Obama lifted a ban on using federal funds for stem cell research.[190]
Maximum Out-of-Pocket Premium as Percentage of Family Income and federal poverty level, underPatient Protection and Affordable Care Act, starting in 2014. (Source: CRS)

On November 7, 2009, a health care bill featuring the public option was passed in the House.[191][192] On December 24, 2009, the Senate passed its own bill—without a public option—on a party-line vote of 60–39.[193] On March 21, 2010, the Patient Protection and Affordable Care Act passed by the Senate in December was passed in the House by a vote of 219 to 212.[194] Obama signed the bill into law on March 23, 2010.[195]
The Patient Protection and Affordable Care Act includes health-related provisions to take effect over four years, including expandingMedicaid eligibility for people making up to 133% of the federal poverty level (FPL) starting in 2014,[196] subsidizing insurance premiums for people making up to 400% of the FPL ($88,000 for family of four in 2010) so their maximum "out-of-pocket" payment for annual premiums will be from 2 to 9.5% of income,[197][198] providing incentives for businesses to provide health care benefits, prohibiting denial of coverage and denial of claims based on pre-existing conditions, establishing health insurance exchanges, prohibiting annual coverage caps, and support for medical research. According to White House and Congressional Budget Office figures, the maximum share of income that enrollees would have to pay would vary depending on their income relative to the federal poverty level.[197][199]

The costs of these provisions are offset by taxes, fees, and cost-saving measures, such as new Medicare taxes for those in high-incomebrackets, taxes on indoor tanning, cuts to the Medicare Advantage program in favor of traditional Medicare, and fees on medical devices and pharmaceutical companies;[200] there is also a tax penalty for those who do not obtain health insurance, unless they are exempt due to low income or other reasons.[201] In March, 2010, the Congressional Budget Office estimated that the net effect of both laws will be a reduction in the federal deficit by $143 billion over the first decade.[202]

The law faced several legal challenges, primarily based on the argument that an individual mandate requiring Americans to buy health insurance was unconstitutional. On June 28, 2012, the Supreme Court ruled by a 5–4 vote in National Federation of Independent Business v. Sebelius that theCommerce Clause does not allow the government to require people to buy health insurance, but the mandate was constitutional under the US Congress's taxing authority.[203]
Gulf of Mexico oil spill

On April 20, 2010, an explosion destroyed an offshore drilling rig at the Macondo Prospect in theGulf of Mexico, causing a major sustained oil leak. The well's operator, BP, initiated a containment and cleanup plan, and began drilling two relief wells intended to stop the flow. Obama visited the Gulf on May 2 among visits by members of his cabinet, and again on May 28 and June 4. On May 22, he announced a federal investigation and formed a bipartisan commission to recommend new safety standards, after a review by Secretary of the Interior Ken Salazar and concurrent Congressional hearings. On May 27, he announced a 6-month moratorium on new deepwater drilling permits and leases, pending regulatory review.[204] As multiple efforts by BP failed, some in the media and public expressed confusion and criticism over various aspects of the incident, and stated a desire for more involvement by Obama and the federal government.[205]
2010 midterm election

Obama called the November 2, 2010 election, where the Democratic Party lost 63 seats in, and control of, the House of Representatives,[206] "humbling" and a "shellacking".[207] He said that the results came because not enough Americans had felt the effects of the economic recovery.[208]
Foreign policy
Obama speaking on "A New Beginning" at Cairo University on June 4, 2009
British Prime Minister David Cameron and Obama, during the 2010 G-20 Toronto summit


In February and March, Vice President Joe Biden and Secretary of State Hillary Rodham Clinton made separate overseas trips to announce a "new era" in U.S. foreign relations with Russia and Europe, using the terms "break" and "reset" to signal major changes from the policies of the preceding administration.[209] Obama attempted to reach out to Arab leaders by granting his first interview to an Arab cable TV network, Al Arabiya.[210]

On March 19, Obama continued his outreach to the Muslim world, releasing a New Year's video message to the people and government of Iran.[211]This attempt was rebuffed by the Iranian leadership.[212] In April, Obama gave a speech in Ankara,Turkey, which was well received by many Arab governments.[213] On June 4, 2009, Obama delivered a speech at Cairo University in Egypt calling for "a new beginning" in relations between the Islamic world and the United States and promoting Middle East peace.[214]

On June 26, 2009, in response to the Iranian government's actions towards protesters following Iran's 2009 presidential election, Obama said: "The violence perpetrated against them is outrageous. We see it and we condemn it."[215] On July 7, while in Moscow, he responded to a Vice President Biden comment on a possible Israeli military strike on Iran by saying: "We have said directly to the Israelis that it is important to try and resolve this in an international setting in a way that does not create major conflict in the Middle East."[216]

On September 24, 2009, Obama became the first sitting U.S. president to preside over a meeting of the United Nations Security Council.[217]

In March 2010, Obama took a public stance against plans by the government of Israeli Prime MinisterBenjamin Netanyahu to continue building Jewish housing projects in predominantly Arab neighborhoods of East Jerusalem.[218][219] During the same month, an agreement was reached with the administration of Russian President Dmitry Medvedev to replace the1991 Strategic Arms Reduction Treaty with a new pact reducing the number of long-range nuclear weapons in the arsenals of both countries by about one-third.[220] The New START treaty was signed by Obama and Medvedev in April 2010, and was ratified by the U.S. Senate in December 2010.[221]

On December 6, 2011, he instructed agencies to consider LGBT rights when issuing financial aid to foreign countries.[222]
Iraq War
Main article: Iraq War

On February 27, 2009, Obama announced that combat operations in Iraq would end within 18 months. His remarks were made to a group of Marines preparing for deployment to Afghanistan. Obama said, "Let me say this as plainly as I can: by August 31, 2010, our combat mission in Iraq will end."[223] The Obama administration scheduled the withdrawal of combat troops to be completed by August 2010, decreasing troops levels from 142,000 while leaving a transitional force of 35,000 to 50,000 in Iraq until the end of 2011.[needs update] On August 19, 2010, the last United States combat brigade exited Iraq. Remaining troops transitioned from combat operations to counter-terrorism and the training, equipping, and advising of Iraqi security forces.[224][225] On August 31, 2010, Obama announced that the United States combat mission in Iraq was over.[226] On October 21, 2011 President Obama announced that all U.S. troops would leave Iraq in time to be "home for the holidays".[227]
War in Afghanistan

Early in his presidency, Obama moved to bolster U.S. troop strength in Afghanistan.[228] He announced an increase to U.S. troop levels of 17,000 in February 2009 to "stabilize a deteriorating situation in Afghanistan", an area he said had not received the "strategic attention, direction and resources it urgently requires".[229] He replaced the military commander in Afghanistan, GeneralDavid D. McKiernan, with former Special Forces commander Lt. Gen. Stanley A. McChrystal in May 2009, indicating that McChrystal's Special Forces experience would facilitate the use of counterinsurgency tactics in the war.[230] On December 1, 2009, Obama announced the deployment of an additional 30,000 military personnel to Afghanistan.[231] He also proposed to begin troop withdrawals 18 months from that date.[232][needs update] McChrystal was replaced byDavid Petraeus in June 2010, after McChrystal's staff criticized White House personnel in a magazine article.[233]
Israel
Obama meeting with Israeli PresidentShimon Peres, 2009

Obama referred to the bond between the United States and Israel as "unbreakable."[234] During the initial years of the Obama administration, the U.S. increased military cooperation with Israel, including increased military aid, re-establishment of the U.S.-Israeli Joint Political Military Group and the Defense Policy Advisory Group, and an increase in visits among high-level military officials of both countries.[235] The Obama administration asked Congress to allocate money toward funding the Iron Dome program in response to the waves of Palestinian rocket attacks on Israel.[236]

In 2011, the United States vetoed a Security Council resolution condemning Israeli settlements, with the United States being the only nation to do so.[237] Obama supports the two-state solution to theArab–Israeli conflict based on the 1967 borders with land swaps.[238]
War in Libya

In March 2011, as forces loyal to Muammar Gaddafi advanced on rebels across Libya, calls for a no-fly zone came from around the world, including Europe, the Arab League, and a resolution[239]passed unanimously by the U.S. Senate.[240] In response to the unanimous passage of United Nations Security Council Resolution 1973 on March 17, Gaddafi who had previously vowed to "show no mercy" to the rebels of Benghazi[241]—announced an immediate cessation of military activities,[242]yet reports came in that his forces continued shelling Misrata. The next day, on Obama's orders, the U.S. military took a lead role in air strikes to destroy the Libyan government's air defense capabilities to protect civilians and enforce a no-fly-zone,[243] including the use ofTomahawk missiles, B-2 Spirits, and fighter jets.[244][245][246] Six days later, on March 25, by unanimous vote of all of its 28 members, NATO took over leadership of the effort, dubbedOperation Unified Protector.[247] Some Representatives[248] questioned whether Obama had the constitutional authority to order military action in addition to questioning its cost, structure and aftermath.[249][250]
Osama bin Laden

President Obama's address (Full Text)

Starting with information received in July 2010, intelligence developed by the CIA over the next several months determined what they believed to be the location of Osama bin Laden in a large compound in Abbottabad, Pakistan, a suburban area 35 miles from Islamabad.[251] CIA head Leon Panettareported this intelligence to President Obama in March 2011.[251] Meeting with his national security advisers over the course of the next six weeks, Obama rejected a plan to bomb the compound, and authorized a "surgical raid" to be conducted by United States Navy SEALs.[251] The operation took place on May 1, 2011, resulting in the death of bin Laden and the seizure of papers, computer drives and disks from the compound.[252][253] Bin Laden's body was identified through DNA testing,[254] and buried at sea several hours later.[255] Within minutes of the President's announcement from Washington, DC, late in the evening on May 1, there were spontaneous celebrations around the country as crowds gathered outside the White House, and at New York City's Ground Zero and Times Square.[252][256]Reaction to the announcement was positive across party lines, including from former Presidents Bill Clinton and George W. Bush,[257] and from many countries around the world.[258]
Cultural and political image
Obama conducting the first completely virtual interview from the White House in 2012[259]

Obama's family history, upbringing, and Ivy Leagueeducation differ markedly from those of African American politicians who launched their careers in the 1960s through participation in the civil rights movement.[260] Expressing puzzlement over questions about whether he is "black enough", Obama told an August 2007 meeting of the National Association of Black Journalists that "we're still locked in this notion that if you appeal to white folks then there must be something wrong".[261]Obama acknowledged his youthful image in an October 2007 campaign speech, saying: "I wouldn't be here if, time and again, the torch had not been passed to a new generation."[262]

Obama is frequently referred to as an exceptional orator.[263] During his pre-inauguration transition period and continuing into his presidency, Obama has delivered a series of weekly Internet video addresses.[264]

According to the Gallup Organization, Obama began his presidency with a 68% approval rating[265]before gradually declining for the rest of the year, and eventually bottoming out at 41% in August 2010,[266] a trend similar to Ronald Reagan's and Bill Clinton's first years in office.[267] He experienced a small poll bounce shortly after the death of Osama bin Laden, which lasted until around June 2011, when his approval numbers dropped back to where they were prior to the operation.[268][269][270] Polls show strong support for Obama in other countries,[271] and before being elected President he met with prominent foreign figures including British Prime Minister Tony Blair,[272] Italy's Democratic Party leader and Mayor of Rome Walter Veltroni,[273] and French President Nicolas Sarkozy.[274]
Obama talks with pub-goers as the First Lady draws a pint of stout at the Ollie Hayes pub inMoneygall, Ireland, in 2011

In a February 2009 poll conducted in Western Europe and the U.S. by Harris Interactive for France 24 and the International Herald Tribune, Obama was rated as the most respected world leader, as well as the most powerful.[275] In a similar poll conducted by Harris in May 2009, Obama was rated as the most popular world leader, as well as the one figure most people would pin their hopes on for pulling the world out of the economic downturn.[276][277]

Obama won Best Spoken Word Album Grammy Awards for abridged audiobook versions ofDreams from My Father in February 2006 and for The Audacity of Hope in February 2008.[278] Hisconcession speech after the New Hampshire primary was set to music by independent artists as the music video "Yes We Can", which was viewed 10 million times on YouTube in its first month[279]and received a Daytime Emmy Award.[280] In December 2008, Time magazine named Obama as itsPerson of the Year for his historic candidacy and election, which it described as "the steady march of seemingly impossible accomplishments".[281]

On October 9, 2009, the Norwegian Nobel Committee announced that Obama had won the 2009 Nobel Peace Prize "for his extraordinary efforts to strengthen international diplomacy and cooperation between peoples".[282] Obama accepted this award in Oslo, Norway on December 10, 2009, with "deep gratitude and great humility."[283] The award drew a mixture of praise and criticism from world leaders and media figures.[284][285] Obama is the fourth U.S. president to be awarded the Nobel Peace Prize and the third to become a Nobel laureate while in office.
Family and personal life
Obama posing in the Green Room of the White House with wife Michelle and daughters Sasha and Malia in 2009

In a 2006 interview, Obama highlighted the diversity of his extended family: "It's like a little mini-United Nations", he said. "I've got relatives who look likeBernie Mac, and I've got relatives who look likeMargaret Thatcher."[286] Obama has a half-sister with whom he was raised (Maya Soetoro-Ng, the daughter of his mother and her Indonesian second husband) and seven half-siblings from his Kenyan father's family – six of them living.[287] Obama's mother was survived by her Kansas-born mother, Madelyn Dunham,[288] until her death on November 2, 2008,[289] two days before his election to the Presidency. Obama also has roots in Ireland; he met with his Irish cousins in Moneygall in May 2011.[290] In Dreams from My Father, Obama ties his mother's family history to possible Native American ancestors and distant relatives of Jefferson Davis, President of the Confederate States of Americaduring the American Civil War.[291]

Obama was known as "Barry" in his youth, but asked to be addressed with his given name during his college years.[292] Besides his native English, Obama speaks some basic Indonesian, having learned the language during his four childhood years in Jakarta.[293][294] He plays basketball, a sport he participated in as a member of his high school's varsity team;[295] he is left-handed.[296]
Obama taking a shot during a game on the White House basketball court, 2009

Obama is a supporter of the Chicago White Sox, and he threw out the first pitch at the 2005 ALCS when he was still a senator.[297] In 2009, he threw out the ceremonial first pitch at the all star gamewhile wearing a White Sox jacket.[298] He is also primarily aChicago Bears football fan in the NFL, but in his childhood and adolescence was a fan of the Pittsburgh Steelers, and rooted for them ahead of their victory in Super Bowl XLIII 12 days after he took office as President.[299] In 2011, Obama invited the 1985 Chicago Bears to the White House; the team had not visited the White House after their Super Bowl win in 1986 due to the Space Shuttle Challenger disaster.[300]

In June 1989, Obama met Michelle Robinson when he was employed as a summer associate at the Chicago law firm of Sidley Austin.[301] Assigned for three months as Obama's adviser at the firm, Robinson joined him at group social functions, but declined his initial requests to date.[302] They began dating later that summer, became engaged in 1991, and were married on October 3, 1992.[303]The couple's first daughter, Malia Ann, was born on July 4, 1998,[304] followed by a second daughter, Natasha ("Sasha"), on June 10, 2001.[305] The Obama daughters attended the privateUniversity of Chicago Laboratory Schools. When they moved to Washington, D.C., in January 2009, the girls started at the private Sidwell Friends School.[306] The Obamas have a Portuguese Water Dog named Bo, a gift from Senator Ted Kennedy.[307]

Applying the proceeds of a book deal, the family moved in 2005 from a Hyde Park, Chicagocondominium to a $1.6 million house in neighboring Kenwood, Chicago.[308] The purchase of an adjacent lot—and sale of part of it to Obama by the wife of developer, campaign donor and friendTony Rezko—attracted media attention because of Rezko's subsequent indictment and conviction on political corruption charges that were unrelated to Obama.[309]

In December 2007, Money estimated the Obama family's net worth at $1.3 million.[310] Their 2009 tax return showed a household income of $5.5 million—up from about $4.2 million in 2007 and $1.6 million in 2005—mostly from sales of his books.[311][312] On his 2010 income of $1.7 million, he gave 14% to non-profit organizations, including $131,000 to Fisher House Foundation, a charity assisting wounded veterans' families, allowing them to reside near where the veteran is receiving medical treatments.[313][314] As per his 2012 financial disclosure, Obama may be worth as much as $10 million.[315]

Obama tried to quit smoking several times, sometimes using nicotine replacement therapy, and, in early 2010, Michelle Obama said that he had successfully quit smoking.[316][317]
Religious views

Obama is a Christian whose religious views developed in his adult life. He wrote in The Audacity of Hope that he "was not raised in a religious household". He described his mother, raised by non-religious parents (whom Obama has specified elsewhere as "non-practicing Methodists andBaptists"), as being detached from religion, yet "in many ways the most spiritually awakened person that I have ever known". He described his father as a "confirmed atheist" by the time his parents met, and his stepfather as "a man who saw religion as not particularly useful". Obama explained how, through working with black churches as a community organizer while in his twenties, he came to understand "the power of the African-American religious tradition to spur social change".[318]

In an interview with the evangelical periodical Christianity Today, Obama stated: "I am a Christian, and I am a devout Christian. I believe in the redemptive death and resurrection of Jesus Christ. I believe that that faith gives me a path to be cleansed of sin and have eternal life."[319] On September 27, 2010, Obama released a statement commenting on his religious views saying "I'm a Christian by choice. My family didn't—frankly, they weren't folks who went to church every week. And my mother was one of the most spiritual people I knew, but she didn't raise me in the church. So I came to my Christian faith later in life, and it was because the precepts of Jesus Christ spoke to me in terms of the kind of life that I would want to lead—being my brothers' and sisters' keeper, treating others as they would treat me."[320][321]

Obama met Trinity United Church of Christ pastor Rev. Jeremiah Wright in October 1987, and became a member of Trinity in 1992.[322] He resigned from Trinity in May 2008 during his first presidential campaign after controversial statements by Wright were publicized.[323] After a prolonged effort to find a church to attend regularly in Washington, Obama announced in June 2009 that his primary place of worship would be the Evergreen Chapel at Camp David.[324]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét