Sau 10 năm quy ẩn, xuống
núi phen này, Kiều Phong quyết định viết chuyện tình: mối tình lớn nhất của bác
Hồ. Bác Hồ đã say mê… chính mình, mê như điếu đổ.
Như một anh si tình khờ
khạo, bác Hồ làm nhiều trò quái đản để biểu lộ tình yêu. Chúng ta đều biết,
muốn tìm một đội ngũ văn nô mạnh, phải tìm ở các nước Cộng Sản, muốn thấy một
lực lượng nâng bi khỏe nhất, có nghiệp vụ cao nhất thế giới, phải hướng về Hà Nội,
thủ đô của đỉnh cao điếu đóm. Quanh bác Hồ, các chuyên viên thổi ống đu đủ đông
như kiến, tên nào cũng có những ngón nghề ác liệt, thế mà bác không hài lòng,
không thỏa mãn, bác đích thân cắm cúi đi làm một công việc vô cùng độc đáo là
ngồi viết sách tự ca tụng, tự bốc thơm.
Dưới bút hiệu Trần Dân
Tiên, bác viết cuốn “Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ tịch” (từ
đây sẽ được ghi ngắn là “Những mẩu chuyện…”). Sau đó, bác chế thêm
bút hiệu Th.Lan, cũng với mục đích cao cả là viết bài tự khen nức nở.