Lý Quang
Diệu
Nhiều người
đặt nhiều kỳ vọng vào Việt Nam khi nước này quyết định cải cách theo hướng thị
trường tự do vào những năm 1980s, tức là chỉ vài năm sau khi Trung Quốc thực hiện
bước đi tương tự. Đổi Mới, hay “thay đổi để chuyển sang cái mới” theo cách nói
của người Việt Nam, lúc đầu có triển vọng. Một trong những hành động đầu tiên
là nước này giao đất sở hữu tập thể theo thuyết xã hội chủ nghĩa đến cá nhân
người nông dân. Việc này dẫn đến sản lượng nông nghiệp tăng vượt trội chỉ trong
vài năm. Nhiều người cả trong nước lẫn ngoài nước đã nghĩ rằng nước này đang đi
đúng hướng. Sự thực là những người biết đến sự đổi mới của Trung Quốc mang đến
những thành công về kinh tế đáng kinh ngạc, mà nghĩ rằng Việt Nam cũng phát triển
theo con đường tương tự, là những người không theo dõi Việt Nam một cách sát
sao.
Khi thận trọng đánh giá thì ta thấy có gì không ổn. Quan điểm cá nhân của tôi về
đổi mới ở Việt Nam đã thay đổi nhiều, không còn lạc quan như những lần đầu tôi
mới thăm nước này những năm 90s. Giờ đây tôi tin rằng những nhà lãnh đạo cộng sản
Việt nam kỳ cựu không thể khai phá nổi tư duy xã hội chủ nghĩa cố hữu. Ban đầu
họ đồng ý thuận theo con đường cải cách bởi vì họ nhận thấy nước này chẳng còn
lối đi nào khác. Nhưng kể từ đó đến nay họ không có tiển triển gì thêm
khi kiên định cải cách hệ thống như ở Trung Quốc. Những vị “lão thành cách mạng”
này làm cho Việt Nam trì trệ. Chỉ khi những vị này không còn thì Việt Nam mới
có thể có đột phá theo hướng hiện đại hóa.
Một trong những kinh nghiệm mới đây khi tôi đi thăm nước này
có thể minh họa những vật cản mà Việt Nam đang gặp phải. Tôi gặp gỡ một số quan
chức dân sự và quân sự và tôi nhắc họ những vấn đề mà công ty Singapore vướng
phải khi triển khai dự án khách sạn ở Hồ Tây Hà Nội. Khi công ty này bắt
đầu việc đóng cọc, hàng ngàn dân làng đến yêu cầu bồi thường ô nhiễm tiếng ồn.
Để tránh phí tổn gia tăng, công ty này đã phải chuyển sang phương pháp làm móng
bằng bắt vít vì phương pháp này gây ít tiếng ồn hơn. Lần này vị quan chức,
người đã duyệt dự án, đến và nói “chúng tôi không cho phép phương án này” . Rõ
ràng là có sự thông đồng giữa quan chức này với những người dân bốc đồng kia.
Tôi nói rõ với lãnh đạo Việt Nam rằng, hành động như vậy là phản tác dụng. Tôi
khuyên họ là nếu các anh muốn khai phóng thì hãy nghiêm túc thực hiện. Họ
trả lời một cách ba phải, điều đó cho thấy họ nửa vời khi thực hiện cải cách. Họ
không hiều rằng một nhà đầu tư hài lòng sẽ mang đến nhiều nhà đầu tư khác. Ý định
của họ là khi đã phục kích được một nhà đầu tư, sẽ là cơ hội để họ vắt kiệt anh
ta nhiều nhất có thể. Các nguyên lão lên lon trong hệ thống đảng là nhờ cuộc
chiến và hiện giờ chiếm giữ các vị trí trong chính quyền. Thật không may
là họ thăng quan tiến chức không phải vị họ giỏi giang trong quản lý kinh tế
hay có tài năng quản trị. Họ thăng tiến vì đào hầm từ bắc vào nam trong hơn 30
năm.
Việt Nam có điểm chung với Trung Quốc trong quá trình khai phóng cải cách là
các quan chức tham nhũng. Các cán bộ đảng , người coi mình sẽ được hệ thống
chăm sóc, đột nhiên chứng kiến những người ngoài đảng giàu có lên nhanh chóng.
Họ vỡ mộng và trở nên tham lam , ví như cán bộ hải quan nhập lậu xe hơi để họ
có thể được chia phần. Cái mà họ khác với Trung Quốc là không có lãnh tụ
dạng Đặng Tiểu Bình, người có địa vị tuyệt đối trong hệ thống Đảng và có niềm
tin kiên định rằng chỉ có cải cách mới là cứu cánh. Nguyên nhân lại chính là do
cuộc chiến Việt Nam. Trong khi những đồng chí Trung Cộng xoay sở hàng thập kỷ để
thử nghiệm các kinh nghiệm quản trị trong thời bình, rút ra luận điểm xem cách
nào thì tốt cách nào không tốt và điều chỉnh niềm tin và ý thức hệ khi thực
hành, Việt Cộng lại bị tắc trong cuộc chiến tranh du kích đẫm máu với Hoa Kỳ,
nên họ chẳng biết gì về trị quốc. Ngoài ra, hầu hết các thương gia thành đạt ở
Nam Việt Nam, những người rất thông thạo vận hành chủ nghĩa tư bản, đều rời bỏ
Việt Nam những năm 70s.
Người Việt là giống người năng động và tài giỏi ở Đông Nam Á. Học sinh đến
Singapore theo dạng học bổng Asean rất nghiêm tục học hành và đậu thứ hạng cao
nhất. Với giống người thông minh như vậy, quả thật là đáng tiếc là họ lại thiếu
tiềm năng. Hy vọng rằng sau khi hết lớp người trải qua cuộc chiến, giới trẻ sẽ
kế nhiệm, họ sẽ thấy Thái Lan đã thành công ra sao và họ sẽ bị thuyết phục bởi
mức độ quan trọng của thị trường tự do.
Hỏi: Việt Nam có vấn đề lớn với Trung Quốc về tranh chấp lãnh thổ trên biển
Đông. Và ở cuộc họp bộ trưởng Asean năm 2012, khi các nước không thể ra thông
cáo chung lần đầu tiên sau 45 năm, Việt Nam là nước tranh cãi chính với Trung
Quốc.
Đáp: Họ
không thể có được sự hỗ trợ từ Asean để bảo vệ lập trường của mình bởi vì người
Trung Quốc đã đàm phán riêng rẽ với Malaysia và Brunei với những tranh chấp nhỏ
hơn.
Nhưng
tranh chấp chủ yếu, cái tranh chấp này mới là vấn đề, lại từ phía Việt Nam.
Hỏi: Điều đó cho thấy Trung Quốc có thể chia rẽ Asean về vấn đề này.
Đáp: Nó cho thấy người Trung Quốc giỏi thế nào. Họ đã giải quyết với
các ngoại bang, với các bộ lạc man di từ hàng ngàn năm nay và họ biết rằng phải
xử từng đối tượng một, tránh để chúng kết liên minh và họ không phải đối đầu với
một nhóm. Họ chơi nhóm kia từng người một.
Hỏi: Việt Nam đang xúc tiến quan hệ với Hoa Kỳ, điều đó có làm cân bằng
hơn với Trung Quốc?
Đáp: Đúng vậy, bộ trưởng quốc phòng Hoa Kỳ Leon Panetta đã đến Cam Ranh
năm 2012. Có thể có lợi nếu có người Mỹ tham gia vào tranh cãi về quần đảo
Hoàng Sa nhưng tôi không nghĩ người Mỹ và người Hoa sẽ đối đầu trực diện. Điều
tốt nhất Việt Nam có thể hy vọng là nộp hồ sơ lên Ủy Ban Công Ước Luật Biển
Liên Hợp Quốc(UNCLOS) về nhưng tranh chấp.
Hỏi: Cũng có tin là Việt Nam sẽ mua vũ khí của Mỹ.
Đáp: Tôi không ngạc nhiên, Người Mỹ đang gần hơn người Trung Quốc. Và người
Mỹ có vũ khí hiện đại hơn người của Trung Quốc
Hỏi: ông có nghĩ rằng Asean có thể sẽ bỏ nghị trình về tranh chấp lãnh hải
Biển Đông trong các cuộc họp thượng đỉnh săp tới.
Đáp: họ đã làm như vậy. Đáng lẽ ra phải có bộ quy tắc ứng xử (COC) nhưng
nó đang bị phá.
.
Nguồn: DĐXHDS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét